"Ông cho con quỷ mặt xanh nhà ta ăn cái gì mà mấy ngày nay nó lại hay mệt mỏi như vậy?"
"Thì ra là chuyện này à?" Sư phụ tôi thở dài một hơi, cười nói: "Cái này rất đơn giản, ông đem hấp hai nén an hồn hương này rồi cho hắn ăn là được."
Nói xong sư phụ tôi bảo tôi đi lấy một hộp nhang cho hắn.
Lý Húc Dương hoài nghi nói: "Chẳng lẽ ông còn có chuyện khác có lỗi với ta?"
"Không có, không có." Sư phụ liên tục lắc đầu, gượng cười: "Ta là người như thế nào ông còn không biết sao?"
Lý Húc Dương bán tính bán nghi nhưng cuối cùng cũng rời đi. Sau khi Lý Húc Dương đi, sư phụ tôi thở dài một hơi, trên mặt tràn đầy vẻ ưu sầu. Tôi hỏi ông ấy có chuyện gì thì ông ấy không nói. Đúng lúc này, tôi nhận được cuộc gọi của ba tôi, ông nói trong nhà có chuyện, bảo tôi về nhà một chuyến. Tôi hỏi ông ấy có chuyện gì, nhưng ông ấy không nói gì cả, chỉ bảo tôi mau về nhà, ông ấy có chuyện muốn nói với tôi, ông ấy còn bảo tôi đừng nói cho mẹ biết chuyện này. Tôi nghe ba nói thần thần bí bí như vậy, nên đành phải mua vé xe trở về nhà ngay ngày hôm đó.
Ba trực tiếp đón tôi ở nhà ga, thấy tôi xuống xe, câu đầu tiên ba hỏi tôi là: "Có người tới trường tìm con à?"
"Người nào?" Tôi không hiểu câu nói của ba.
Ba tôi cười giải thích: "Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi. Không phải trước kia bà cô con bảo con nhất định sẽ phải kết minh hôn nên ta sợ hắn ta tới tìm con."
Lời này thì có gì mà không thể nói trong điện thoại?
"Ồ, con biết rồi."
"Rốt cuộc bà cô con chết như thế nào?" Dọc đường đi, ba tôi đột nhiên hỏi tôi một câu hỏi như vậy. Chẳng lẽ ba tôi đã phát hiện ra cái gì?
Lúc ấy tôi và mấy đạo cô quyết định thông báo ra ngoài là bà cô chết đột ngột vì bệnh. Tôi cũng không muốn ba mẹ tôi lo lắng. Nhưng sao đột nhiên ba tôi lại hỏi như vậy?
Tôi cười nói: "Ba, sao ba lại hỏi như thế? Không phải là bà cô chết vì bệnh sao?"
Ba nhìn chằm chằm vào tôi, tựa như muốn nhìn xem rốt cuộc là tôi đang nói thật hay là nói dối.
"Không có gì." Mãi sau, ba tôi mới nói tiếp: "Chỉ có điều ta cảm thấy có chút kỳ quái, thân thể của cô gần đây rất tốt."
Về đến nhà, mẹ hỏi tại sao tôi lại về? Tôi nói tôi về lấy một số thứ. Mẹ tôi cũng không hỏi thêm gì nữa.
Ba tôi vẫn luôn hỏi những ngày gần đây tôi có gặp điều gì bất thường không. Tôi kể lại đại khái hai chuyện mà tôi mới gặp phải gần đây, đó là gặp bọn tiểu Vương và Trương Dương ở trong nhà vệ sinh. Thậm chí tôi cũng không nói là tôi đã có sư phụ, bởi vì ba mẹ tôi đều không muốn tôi tiếp xúc với những công việc có liên quan đến ma quỷ, ngoại trừ bà cô tôi.
Ba tôi nghe xong liền trầm tư suy nghĩ.
"Ba, rốt cuộc là ba gọi con về làm gì?" Tôi ngồi đối diện với ba, cố ý hỏi ông ấy.
Ba tôi đáp lại qua loa: "Không phải là ta lo lắng cho con sao?"
Tôi thấy ba không muốn nói, tôi cũng không có biện pháp. "Không có việc gì thì mai con sẽ quay lại trường."
Ba tôi muốn nói lại thôi. Cùng ngay trong đêm hôm đó, ba tôi lại đến phòng tôi, trong tay còn cầm một quyển sách. Tôi vẫn nhớ, đây là cuốn sách có ghi chép về các loại bùa chú. Không ngờ ba còn có thể tìm được cuốn sách này, tôi cứ nghĩ rằng nó đã mất rồi. Phương pháp làm hao tài bằng cách chọc vào mông con tỳ hưu cũng là do tôi đọc từ cuốn sách này ra.
"Sách này rất đặc biệt, ta cảm thấy có lẽ nó sẽ giúp ích cho con."
Ba tôi ném cuốn sách lên mặt bàn: "Có lẽ cả đời này con sẽ thực sự phải dây dưa với quỷ, con nên xem nhiều loại sách như này chút, ít nhiều gì cũng có thể có cái phòng thân."
Mặt bìa sách đã nhìn không rõ nữa rồi, mà cuốn sách này cũng không thấy ghi tên sách, mép giấy đã bị cong lên, hiển nhiên là đã bị người khác xem rất nhiều lần. Tôi tùy ý lật vài trang xem thử, tôi có cảm giác cuốn sách có từ rất lâu rồi.
Tôi tò mò hỏi: "Ba, ai đưa cuốn sách này cho ba vậy?"
Ba tôi nghe xong, trừng mắt nói: "Con quan tâm cái này làm gì, con chăm sóc bản thân mình cho tốt là được rồi."
Theo như tính cách của ba tôi thì ông ấy sẽ không tự nhiên cáu giận một cách vô duyên vô cớ như vậy, trong lòng tôi càng ngày càng cảm thấy hiếu kỳ về cuốn sách này. Tôi thật sư không tin rằng ba gọi tôi về đây chỉ là để hỏi chuyện minh hôn và đưa cho tôi cuốn sách này. Tôi phát hiện gần đầy ba tôi rất bí ẩn.
"Sau này con đừng tin lời ai, đặc biệt là người lạ con càng phải đề cao cảnh giác đấy, biết chưa?"
Tôi gật đầu như gà môt thóc: "Con biết rồi, con cũng không phải là trẻ lên ba."
Sau khi ba đưa sách cho tôi thì liền rời đi.
Đừng dễ tin người, lời này Cố Nam Phong cũng nói với tôi, không biết hắn bây giờ đang ở ở đâu. Lẽ ra hắn đi điều tra chuyện âm sơn phái cũng đã một tuần rồi, nhưng sao hắn vẫn còn chưa về?
Tôi nằm trên giường, nhìn thanh kiếm mà bà cô cho, trong lúc mơ màng tôi liền nghĩ tới bà cô. Bà cô cho tôi thanh kiếm này là muốn tôi dùng nó để phòng thân, ngày mai trước khi đi tôi sẽ mang theo nó…
Lúc tôi đang miên man suy nghĩ thì tôi lại ngủ từ lúc nào không hay. Không ngờ lần này tôi lại mơ thấy Tạ Linh Linh. Cô ấy đứng trong rừng trúc nhỏ, nhưng lần này cô ấy không để ý đến tôi. Cô ấy không cười, chỉ hung dữ quát tôi phải đền mạng.
Trong lúc hoảng hốt, hình như bà Vương mà mấy người kia đều nhao nhao la hét bắt tôi phải đền mạng cho bọn họ. Bà Vương và mấy người bọn họ đã sớm hồn phi phách tán, tôi biết rõ, nhưng tôi vẫn mơ về họ.
Trong lúc cãi vã ồn ào, Tạ Linh Linh đột nhiên đánh về phía tôi. Tôi không kịp né tránh, vô thức dùng tay ngăn cản, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến cổ tay rồi đến cổ chân tôi, tôi lập tức bừng tỉnh. Trên cổ tay tôi vẫn còn in dấu 5 ngón tay màu đen, dấu tay dài tinh tế, tôi nhớ tới trong mơ Tạ Linh Linh đã đánh tôi. Đã hai giờ sáng, tôi đi rửa ấn ký màu đen trên cổ tay. Nhưng tôi phát hiện bất luận tôi có kỳ cọ thế nào thì cái ấn ký màu đen ấy vẫn in rõ ràng trên tay tôi. Đây là ý gì? Trong lòng tôi biết rõ đây không phải là thứ gì tốt, ngày mai tôi sẽ về hỏi sư phụ.
Sau đó tôi lại lên giường nằm, tôi bị giấc mộng đêm nay và cái ấn ký trên tay làm tôi không còn tâm tư để ngủ. Nhìn thấy cuốn sách bên đầu giường, tôi tùy ý mở ra xem, trùng hợp là tôi lại thấy trên giấy có vẽ một ấn ký màu đen, nó giống hết với cái vết trên cổ tay tôi. Bên cạnh còn ghi rõ bốn chữ: Dấu tay màu đen. Trên đó viết dấu tay màu đen dùng để các đạo sư thu phục linh hồn. Nhưng loại ấn ký này rất tà ác, nếu tu luyện tốt, thậm chí còn có thể bắt linh hồn của người sống. Nhưng để thi triển được nó thì người tu đạo phải phải có công lực thâm hậu, tu vị càng cao, thì khả năng bắt hồn càng mạnh.
Thì ra lúc tôi mơ khi ở trong rừng trúc, người nọ muốn dùng ấn ký màu đen này để bắt hồn của tôi! Điều này khiến tôi vô cùng sợ hãi, đối thủ của tôi có thực lực quá cường đại. Mà tôi chỉ là người mới nhập đạo, còn chưa học được cái gì cả. Cách biệt này cũng quá lớn đi. Nhưng điều tôi cảm thấy hoài nghi là người nọ đã tài giỏi như vậy rồi sao không giết tôi luôn đi? Mà tôi và hắn ta không thù không oán, thậm chí tôi còn không biết tên đó là nam hay nữ.
Trời đã sáng, ba tôi đưa tôi đến nhà ga. Lúc gần đi, ba tôi lại dặn dò tôi không được tin tưởng người khác, nếu có chuyện gì thì nhất định phải nói với ông ấy.
Bởi vì đêm qua ngủ không ngon nên chẳng mấy chốc tôi đã ngủ quên trên xe. Nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác có người đang nhìn trộm tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn chung quanh, thấy phía trước không có ai nhìn tôi. Tôi cho là mình quá đa nghi, nên liền tiếp tục ngủ.
Trong lúc mơ màng, tôi cảm giác xe ngừng, hẳn là có người lên xe, người đó ngồi xuống bên cạnh tôi nhưng tôi cũng không có để ý, tiếp tục ngủ. Nhưng người vừa lên xe có mang theo một đứa bé vẫn luôn khóc oa oa, giọng của nó cũng lớn, nên làm tôi không ngủ nổi.
Thấy tôi tỉnh, người phụ nữ ôm đứa trẻ mũm mĩm, cười với tôi: "Thật xin lỗi, thằng bé khóc làm ồn cô rồi."
"Không sao, trẻ con mà."
Tôi nhìn đứa bé kia, toàn thân trắng trẻo mũm mĩm trông rất đáng yêu. Tôi nở nụ cười với nó, muốn trêu chọc nó. Nó cũng nhìn tôi, thấy tôi tỉnh lại, thì ngừng khóc một lát, sau đó lại nhìn tôi kêu gào oa oa.
Tôi sờ sờ mặt, nghĩ đến đêm qua tôi không ngủ, chắc là hai mắt quầng thâm của tôi đã dọa thằng bé này rồi. Nhưng nghĩ lại tôi lại thấy có gì đó không đúng. Nhìn nó trông không giống như đang nhìn tôi, mà là nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không thể nào, con đường này, ngoài cửa sổ ngoại trừ đồng ruộng mênh mông thì hình như cũng không có cái gì khác nữa. Tôi nhìn theo tầm mắt của thằng bé.
"Ah!!!" Sau khi nhìn thấy, tôi còn muốn hét lớn hơn thằng bé.