Nói ra thì cũng được coi là ảo diệu nhưng dù sao cũng vẫn phải nói.
Cuộc đời nó vốn khó sống, nhất là khi ta có một mình và bất hạnh nhất là khi xung quanh những con người thân thuộc lại chẳng có ai để tin tưởng mà nói ra nỗi lòng của chính mình.
Bạn biết không? Tôi rất thích nói, nhưng đôi khi lại nói quá nhiều khiến người ta cảm giác rất sợ hãi và kiệt quỵ về cái cuộc đời vốn đã mong manh này.
Cũng thấy có lỗi nhưng đâu phải cứ im lặng và hi vọng lại là điều tốt đẹp, thích hợp nhất.
Con người ta đôi khi va chạm với sự đời sớm đâu phải là quá nhiều và vất vả. Không phải nó đang làm bạn trưởng thành lên rất nhiều à??
Cũng tự hỏi rốt cuộc con đường mình đi vốn dĩ xưa nay có phù hợp để sau này không phải nói hai từ nếu như không. Cũng tự thắc mắc tại sao mình lại phải sống như vậy.
Thật ra bạn cũng sợ, rất sợ và vô cùng sợ những quyết định ấy. Cũng rất sợ nó sai và vi phạm đủ điều nhưng nếu là đã phóng nhất định bạn sẽ đi với nó tới cùng.
Bạn dám cùng tôi thực hiện nó không?
Bạn sẽ là người chiến thắng nếu bản thân đã trả lời được câu trên.
Sam
20/09/2015
Yêu quý cậu của tôi rất nhiều.