Tôi không là một con người hoàn hảo.
Tôi có một tính xấu đó là ba phải.
Có thể bạn không tin nhưng đó là sự thật. Tôi ghét nhiều người nhưng bình thường tôi sẽ không nói trước mặt họ và rồi tôi tin vào một người, tôi nói hết.
Phải, người ấy phản bội tôi. Chuyện bình thường.
Bởi đời có nhiều dạng người lắm, chỉ có điều mình không hề nhận ra họ mà thôi.
Họ bảo họ tha thứ? Tôi còn chưa bao giờ có thể cảm nhận được dường như họ đang tha thứ cho tôi.
Tôi muốn có sự tha thứ ở họ, nhưng liệu có được? Hi vọng thôi.
Tôi muốn đi thật xa, thật xa để không gặp được họ và không bao giờ có thể gặp lại. Nhưng rồi nhận ra mình cần họ.
Họ quá đáng khi công khai chỉ trích tôi nhưng tôi lại nhận ra bản thân mình tồi tệ.
Phải nói xấu đấy thì đã sao? Tôi nói sai bạn à? Hay là bạn đang tự cho mình đúng?
Ừ thì cũng sai mà cũng đúng. Khó nói quá.
Giờ đâu có ai tin tôi. Chắc sẽ có ai đó.
Tha thứ khó lắm nhưng nên mở lòng.
Bắt đầu lại từ đầu chắc sẽ được.
Vui lên nào.
Lời cuối
Hi vọng
Bạn và tôi sẽ trưởng thành.
28/05/1015
Biên Hoà nhớ Hà Nội.