Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 980: Lục Tiểu Hoa

Hai người kia, một lớn một nhỏ, tuổi cũng lệch nhau, từ ngày đầu tiên đã bắt đầu âm thầm đấu nhau. Có điều ‘khương hay vẫn là lão cay’, nói trắng ra là, Sở Tương cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, trước giờ tâm tư của nó cũng chỉ có thể sử dụng đối với Tống Uyển, nhưng Hạ Dĩ Hiên không phải Tống Uyển, không phải bà nội của nó, càng không phải mẹ của nó.

Cũng còn may Sở Giang coi như có che chở nó, bằng không có lẽ Sở Tương đã bị đuổi đi không chừng.

Nhưng Sở Tương đã bắt đầu hận Hạ Dĩ Hiên, đương nhiên Hạ Dĩ Hiên cũng căm ghét nó. Sở Tương chỉ là một vật nhỏ nên Hạ Dĩ Hiên đúng thật không dám nhiều chuyện ở Sở gia làm gì, vẫn chỉ cẩn thận chăm sóc lão thái bà là Tống Uyển để có được càng nhiều lợi ích.

***

Thời gian vội vàng như bóng câu qua khe cửa.

Năm tháng trôi đi, răng nguyệt vòng tuổi…

“Charlie…” Một con chó chăn cừu Scotland cực lớn chạy từ trong phòng ra, kết quả sàn nhà quá trơn, bốn chân chạy nhanh liền như ván trượt trực tiếp lê đi.

Rồi sau đó ‘bịch’ một tiếng, con chó đập vào cửa kính.

“Đồ ngốc.”

“Gâu…” Chú chó chăn cừu tủi thân liếm ngón tay chủ nhân, cái đuôi vẫn còn đang vẫy, vẫn có thể nhận ra người, cho nên còn chưa ngốc.

Canh tay thu lại, người cũng đứng thẳng lên.

Một chiếc váy mặc dài tới mắt cá nhân, mái tóc đen mềm mại tới vai, khuôn mặt rất đẹp, đôi mắt hơi ướt như ẩn trong một đám sương, ẩn ẩn sâu kín. Lúc này bóng hoàng hôn chiếu bóng cô trên mặt đất, thân băng cơ ngọc cốt, thân hình mảnh khảnh.

Bờ môi hồng hào của cô gãi khẽ cong lên, trời sinh chính là mang theo nụ cười dịu dàng, còn có một cơ thể có làn da trắng nõn.

Cô gái này rất đẹp, thậm chí đẹp ngoài mức cần thiết, khoảng hơn hai mươi tuổi một chút nhưng lại có thể thấy trong mắt như đã trải qua cuộc sống rất dài, có lẽ vốn chính là đã luân hồi qua một kiếp người.

Cô ngồi xổm người xuống, ôm cái đầu của chú chó chăn cừu Scotland, xoa xoa sạch lông trên người nó.

“Charlie, gần đây mày mập lên rồi?” Âm thanh trong trẻo mang theo mị lực đặc biệt, giống như đang thở dài, giống như rất mềm mại…

“Charlie…”

Chú chó chăn cừu cao bằng nửa người lăn trên mặt đất, có thể đang cố gắng biển hiện rằng nó không béo, nó thật sự một chút cũng không béo, nó rất thon thả, tuy rằng gần đây nó thật sự mập ra một ít nhưng nó vẫn là một con chó rất đẹp.

Cô gái lại ôm cái đầu của chú chó chăn cừu, nụ cười trên môi cũng không biết là vì điều gì luôn mang theo một ít khổ sở.

“Tiểu Hoa, chúng ta cần đi làm hộ khẩu.”

Lục Cẩm Vinh đã đi tới, cũng ngồi xổm trước mặt cô gái, anh vươn tay xoa nhẹ đầu Charlie một chút: “Sao lại béo như này rồi?”

“Gâu…” Charlie không muốn nghe, tủi thân nức nở với chủ nhân.

“Dạ.” Cô gái ngẩng mặt lên, khuôn mặt trắng nõn luôn mỉm cười dịu dàng nhưng lại luôn cảm thấy cách một tầng sương mù.

Đây là Lục Tiểu Hoa…

Nửa năm, vậy mà thời gian đã đi qua nửa năm. Nửa năm qua không ai biết cô biến thành như thế này. Khuôn mặt cô bị hủy hoại, chân cô cũng bị đập gãy, giọng cô cũng biến mất, dạ dày cùng lục phủ ngũ tạng đều bị thương toàn bộ, không biết đã uống bao nhiêu thuốc, đã phẫu thuật bao nhiêu lần. Cũng chính là nhờ phẫu thuật cô mới thành Lục Tiểu Hoa hiện tại.

Lục Cẩm Vinh bần thần ghi nhớ khuôn mặt hiện tại của Hạ Nhược Tâm. Anh nghĩ em gái nếu trưởng thành nhất định sẽ có dáng vẻ này, cho nên anh không hối hận đã đem cái tên Lục Tiểu Hoa cho cô.

Xe chạy đến phòng quản lý hộ tịch, đi vào đã thấy bên trong có không ít người, nhưng bởi vì thân phận khác biệt cho nên bọn họ đi cửa riêng, không cần xếp hàng chờ làm thủ tục.

Lấy qua một loại giấy tờ, điền nội dung vào, lại chụp ảnh… Sau này Hạ Nhược Tâm sẽ có một thân phận khác, về sau cô tên là Lục Tiểu Hoa.

Nhưng khi muốn điền cái tên này vào, tay cô hơi dừng lại một chút, chẳng lẽ về sau thật sự cô phải mang tên Lục Tiểu Hoa hay sao?

Lục Cẩm Vinh lấy chiếc bút từ trong tay cô rồi viết vào tờ giấy.

Họ tên: Lục Tiểu Hoa.

“Em thật sự không biết viết Tiểu Hoa?”

Hạ Nhược Tâm chỉ có thể cười trừ, cô không sao cả, gọi Tiểu Hoa cũng được, Tiêu Họa cũng thế, Tiêu Hóa cũng không sao, dù sao cũng đều là từ miệng người khác gọi ra.

“Đây là tên em gái anh.” Lục Cẩm Vi chỉ vào ba chữ Lục Tiểu Hoa nói. “Tiểu Hoa là anh đặt, cố gắng nhớ đi. Em ấy sinh ra tựa như một đóa hoa còn chưa nở, chỉ đáng tiếc chưa kịp nở đã sớm tàn.”

“Cho nên anh đem thân phận của em ấy cho em, em có thể sống thoải mái, nhưng anh cũng có điều kiện…” Nói đến đây thần sắc Lục Cẩm Vinh hơi nhạt xuống, trong đôi mắt đen cũng tràn ngập các loại cảnh cáo cùng nghiêm túc.

“Tinh thần của mẹ anh vẫn luôn không tốt. Nói vậy em cũng hiểu, anh hy vọng em có thể dùng thân phận của em gái anh có một phần hiếu tâm với bà. Anh không cần em đối với bà như là mẹ đẻ của mình, anh chỉ hy vọng em không làm tổn thương bà thêm.”

“Anh yên têm, em biết mà.” Hạ Nhược Tâm nắm lấy hai bàn tay, đặt trên đầu gối mình.

Kỳ thật không cần Lục Cẩm Vinh nói cô cũng sẽ đối với phu nhân Lục tốt mà không cần cái gì cả, vì một phần ân, vì một người mẹ đáng thương.

Cô cũng là một người mẹ, cô cũng đã không còn con gái mình. Đọc truyện nhanh hơn tại Gác Sách bạn nhé <3

“Còn có một chuyện.” Lục Cẩm Vinh không hiểu rõ lắm sự trầm mặc của Hạ Nhược Tâm, còn sợ rằng ngữ khí của mình quá nghiêm túc, cho nên không muốn nói tới chuyện này nữa mà chuyển sang chuyện khác. “Anh thật sự tra được năm đó khu làng ở chân núi kia bị lở đất, đúng thật đã chết rất nhiều người, hiện tại cũng vẫn còn không ít người mất tích. Bên trong đúng thật có một tên buôn người, hắn mới đem về một đứa trẻ, cũng bị mất tích trong đống đất đá đó.”

Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên, trong mắt đã hơi ướt hồng.

Lục Cẩm Vinh vỗ vai Hạ Nhược Tâm. Có những lời anh không nói, cũng không hỏi.

Âm thanh của Hạ Nhược Tâm vẫn tắc ở cổ họng, rất khó chịu. Rõ ràng giọng nói cô đã tốt, nhưng hiện tại cô vẫn có thể cảm giác được giống như cách đây không lâu, cái loại nóng rát cùng đau đớn.

“Cảm ơn anh, anh trai.” Giọng cô nho nhỏ, vẫn cảm giác hơi khàn khàn, cũng không thô mà rất êm tai. Mà một câu ‘anh trai’ này cô rất ít nói, có lẽ cũng là lần đầu tiên.