Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 953

Chẳng lẽ những gì anh nhìn thấy là sự thật? Hạ Nhược Tâm trước giờ không phải là người như thế, nhưng trên thực tế, là anh tận mắt chứng kiến. Đúng là trên đời này thứ không thể tin tưởng nhất đó chính là lòng người, dễ thay đổi nhất cũng chính là lòng người.

Có lẽ cô ấy đã thay đổi, hiện tại Sở Luật đúng thật là hai bàn tay trắng, nhưng thế thì sao, anh có thể một tay lập nên một tập đoàn Sở Thị thì cũng có thể một lần nữa tạo ra kì tích. Còn chưa tới nông nỗi sơn cùng thủy tận.

Nhưng, vấn đề hiện tại không phải là tiền, mà là anh họ của anh, Sở Luật, bị người ta đội nón xanh, mà chiếc nón xanh này có lẽ là lớn nhất kiếp này của anh, cũng là sự phản bội tàn nhẫn nhất.

Hạ Dĩ Nhiên phản bội, anh không đau lòng bởi vì cũng không yêu.

Lý Mạn Ni phản bội, anh cũng không khổ sở cũng vì anh cũng không yêu.

Nhưng Hạ Nhược Tâm thì khác, anh ấy thương người phụ nữ kia hơn hai mươi năm, chỉ có Đỗ Tĩnh Đường cậu biết, Sở Luật rốt cuộc có bao nhiêu yêu thương trong lòng, nhưng lại bị đả kích như thế anh ấy thực sự có thể tiếp nhận nổi sao.

Đỗ Tĩnh Đường tì cằm của mình lên trên giường, anh ngồi xổm xuống có chút mệt mỏi, cuối cũng lại đặt mông ngồi bệt xuống đất.

Sáng tỉnh lại là lúc anh vẫn ngồi bệt trên mặt đất như thế, trên ga giường còn in dấu nước dãi, trên người cũng có thêm một cái chăn cũng không làm anh đến mức chết cóng.

Anh giật mình, gạt chiếc gối đang cầm trong tay qua đứng lên kiểm tra nhưng chỉ thấy một chiếc giường không, người không thấy!

Một y tá tiến vào thu dọn đồ vật trong phòng bệnh, Đỗ Tĩnh Đường vội vàng hỏi:

“Chờ chút, cho hỏi người bệnh của phòng này đi đâu rồi?”

“Anh nói Sở tiên sinh sao? Buổi sáng ngài ấy đã làm thủ tục xuất viện rồi.” Y tá thật sự là rất ấn tượng với vị Sở tiên sinh này, ở nơi này có lẽ không có y tá nữ nào không ấn tượng với anh ấy, chỉ nằm viện được mấy ngày thôi mà cũng khiến không ít người có tâm tư, nhưng cho dù là có ái mộ nhiều đi nữa thì cũng vô dụng mà thôi, người đàn ông ấy sẽ không tiếp nhận.

“Đúng rồi.” Cô y tá lại nhớ đến việc gì. “Ngài Sở nói, anh ấy muốn yên tĩnh một thời gian, yêu cầu anh không gọi điện thoại cũng không cần tìm anh ấy làm gì.”

“Ừ…” Đỗ Tĩnh Đường rõ ràng, anh ấy nói như vậy nghĩa là cậu đã bị vứt bỏ.

“Còn nữa, Đỗ tiên sinh.” Người y tá lại kêu tên Đỗ Tĩnh Đường.

“Ừ, còn gì nữa?” Đỗ Tĩnh Đường xoa xoa mặt mình, lại một lần nữa nở nụ cười nhưng lần này lại rất khó coi.

Người y tá đem chăn ôm lại, trong miệng cũng không quên nói: “Sở tiên sinh cũng có nói tiền viện phí để Đỗ tiên sinh lo.”

Đỗ Tĩnh Đường sờ túi chính mình, hình như anh không mang theo ví. Không biết nhân phẩm của anh có giá trị bao nhiêu tiền, có thể dùng hay không, nhưng cuối cùng anh cũng không thể lấy nhân phẩm của mình ra dùng được, nơi này nhận tiền chứ không nhận nhân phẩm.

Anh đành phải lấy di động bấm số điện thoại gọi cho gã đàn ông nào đó:

“A lô, gã kia.”

“Chuyện gì?” Thanh âm trong điện thoại vang lên lạnh lùng đến mức cậu dường như cảm nhận được Sở Luật đang ở đây.

“Chuyển cho em chút tiền, em đang ở bệnh viện”

“Ừ…” Bên kia lại vang lên tiếng nói.

Đỗ Tĩnh Đường lắc lắc chiếc di động của mình, anh ngồi bên ngoài chờ, chỉ là, anh đột nhiên có vài suy nghĩ, không biết thế giới này bị sao vậy, chuyện này sẽ đi về đâu đây.

Công ty của anh, anh họ của anh.

Có phải năm nay vận số may mắn không đến với họ.

***

Sở Luật đem nồi cá ra ném vào thùng rác, sắc mặt của anh không tốt, cánh môi mỏng nhấc nhẹ lên mang theo chút nhợt nhạt.

Anh xoay người, cứ vậy đi lại trong căn phòng tối, cũng không đụng phải thứ gì trong phòng, có lẽ cũng mà một thói quen.

Phịch một tiếng, anh đóng cửa lại, không gian tĩnh lặng lúc này dường như có thể áp chết một người đang sống sờ sờ.

Phía ngoài cửa sổ ngẫu nhiên chiếu vào một chút ánh sáng nhẹ vào phòng, cũng không phải là quá ấm, có thể cảm giác được sắc trời bên ngoài dường như cũng không được tốt lắm nhưng cũng không mưa.

Người đàn ông đem thân hình của mình chôn trong bóng tối, thật lâu, thật lâu chôn vùi chính mình.

Nếu không phải là có hô hấp, ngực mang theo chút phập phồng có lẽ thật sự làm người ta cho ràng, anh ta thật sự đã chết.

Lúc này, chiếc điện thoại đặt ở bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng chuông, cũng không biết là ai gọi tới, âm thanh mang một chút ầm ĩ vào không gian, giống như âm thanh đoạt mệnh, chỉ là người đàn ông đó cũng không có chút cảm giác gì. Chiếc điện thoại cứ rung ở trên bàn giống như có một cô gái từng nói là điện thoại của anh đang khiêu vũ, cho nên anh thích chiếc này, cho nên thật lâu anh chưa đổi điện thoại.

Sau đó phịch một tiếng, chiếc điện thoại rơi xuống đất văng ra năm sáu mảnh.

Sắc trời mù mịt, người đi đường cũng vì thế mà tăng dần bước chân, có khả năng không lâu nữa sẽ mưa, nhưng loại thời tiết như vậy quả thật có chút quái dị, đã mưa hơn một tháng, đây mới quang đãng lại chẳng lẽ lại muốn mưa tiếp.

***

Chuyện hot nhất gần đây đó chính là tập đoàn Sở thị đổi chủ, thương trường quả thực biến đổi khôn lường, không lường trước được một chiều đại sẽ nhanh chóng thay đổi như thế.

Bên ngoài tòa cao ốc đã thay hình quảng cáo, người này đúng là người cầm quyền mới nhất của Sở thị, là thái tử của tập đoàn Toàn Chuyển, Mân Quốc Thịnh.

Hiện tại tuy rằng Sở Thị vẫn là Sở Thị nhưng đa số mọi người đều biết, rốt cuộc Sở thị cũng sẽ trở thành một công ty con của người khác, nhưng quy mô của Sở Thị lớn như thế khả năng là công ty kia sẽ không chứa được. Không chừng cũng có thể gộp lại để trở thành tổng công ty không bằng.

Vì thế chuyện đổi tên không sớm thì muộn cũng sẽ diễn ra.

***

Một cánh tay trắng bệch béo bức màn ra, ánh sáng mờ mịt tối tăm bên ngoài thấu vào cũng không khiến khuôn mặt kia thay đổi, có lẽ rất nhiều người không thích thời tiết này, ngay cả cô cũng vậy.

Hạ Nhược Tâm ôm búp bê nhỏ trong ngực mình, bờ môi nhợt nhạt mỏng nhẹ khẽ mấy máp, cô đem thân mình dựa vào phiến thủy tinh trong suốt, đôi môi run rẩy, không biết có đang nói cái gì.

Búp bê nhỏ trong lồng ngực có chút cũ kĩ, nhưng vẫn rất sạch sẽ và xinh đẹp.

Nhưng dường như đột nhiên cô nhớ tới cái gì. Hai vai đột nhiên run rẩy  giống như không thể chống đỡ được cuộc sống của cô.

***

Sau tất cả mọi chuyện, giống như trần ai lạc định, tập đoàn Sở Thị hiện tại đã là đồ vật trong tay Mân gia, những doanh nghiệp khác trong vòng xoáy thương trường này cũng nhìn vào đó để có bài học cho mình. Ba chữ Mân Quốc Thịnh này bắt đầu thành thần thoại trong thương trường.