Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 931: Gièm pha

Thư kí mới cũng chẳng đáng thương, đem lời cảnh cáo mỗi ngày ba lần của thư kí Tiểu Trần thành gió bên tai: “Đây là điển hình của việc ‘không nghe lời cụ già hại ở ngay trước mắt’, hiện tại bát cơm đã bị đổ.”

Cô thứ kí vừa nghe được lời này lại là khóc. Cô không dễ dàng mới là từ tốt nghiệp đại học chính quy vừa ra khỏi trường đã may mắn bò được tới vị trí này, người trong nhà đều vì chuyện này của cô mà ngạo, mà cô cũng vì chuyện này mà ngạo, nếu bị sa thải về sau cô tuyệt đối tìm không được công việc tốt như vậy.

“Phó tổng, cầu xin anh.” Cô đưa tay kéo quần áo Đỗ Tĩnh Đường. “Anh tới xin tổng giám đốc, để anh ấy không đuổi em đi được không? Em biết sai rồi, về sau nhất định hồi tâm, sẽ không lại ăn nói bậy bạ.”

Đỗ Tĩnh Đường kéo quần áo của mình ra, cảm giác trên người đều nổi da gà, phụ nữ vẫn đoan trang một chút thì tốt, đây lại còn lôi kéo anh, anh cong.

Thư kí vừa thấy Đỗ Tĩnh Đường đẩy mình ra liền bụm mặt khóc rống lên.

Đỗ Tĩnh Đường cảm giác mình nói nửa ngày đều vô ích, đây là đàn gảy tai trâu có phải không, mà thật sự anh ngồi xổm chân đều đã bị tê rần.

“Tôi nói rồi, cô vẫn nên đi nhanh đi.” Anh nói chính là lời hay, không để cho cô khóc không dứt, đến lúc đó lại bị người kia làm cho bị thương, người kia trước giờ đều không dịu dàng gì với phụ nữ.

Thư kí ngẩng khuôn mặt vương đầy nước mắt lên, hốc mắt còn vướng một ít lông mi giả, khóe miệng Đỗ Tĩnh Đường không khỏi run rẩy một chút, vội vàng đứng lên gọi bảo vệ tới.

Hôm nay rốt cuộc có vở diễn gì, lập tức phải sa thải năm nhân viên, nếu cứ tiếp tục như vậy toàn bộ công ty sẽ cảm thấy bất an.

Anh cẩn thận mở cửa, cũng đem mặt mình thò vào trong xem xét giống hệt kẻ trộm, kết quả vừa thấy bàn làm việc chỉ có một người đang ngồi. Anh rón rén nhẹ nhàng đi vào, một chút mới tới trước mặt Sở Luật.

“Ngủ?” Anh nhỏ giọng hỏi.

“Ừ.” Sở Luật đáp nhẹ một câu, ngón tay nhanh chóng lật tài liệu trên bàn, muốn đem mọi thứ làm xong sớm, cũng có thể sớm về nhà một chút.

“Anh, anh vẫn chưa hỏi tiểu công chúa ở đâu?”

Đỗ Tĩnh Đường thấy rất lạ, anh biết Hạ Nhược Tâm đã trở về, nhưng cô trở về lại không ai nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm, đây không phải rất lạ sao?

“Cô ấy không nói.” Sở Luật ném bút trong tay sang một bên. Anh đã hỏi rất nhiều lần, mỗi một lần cô ngoài việc không trả lời còn cười, mà điệu cười này khiến anh có cảm giác rất kì quái. Nhưng dẫu có vậy anh cũng không ép cô.

Chắc là cô chỉ không muốn nói, nếu Tiểu Vũ Điểm thật sự xảy ra chuyện không có khả năng cô còn có thể ăn uống ngủ nghỉ, sợ là cô sẽ phát điên: "Có lẽ hiện giờ Tiểu Vũ Điểm được người khác chăm sóc, cũng có khả năng cô ấy vẫn không dám đem Tiểu Vũ Điểm về, sợ mẹ anh sẽ cướp Tiểu Vũ Điểm đi."

Đỗ Tĩnh Được nghe được có chút thất vọng, nhưng ngẫm lại cũng có thể lý giải. Chỉ là trực giác của anh lại nói cho anh thấy có gì đó vẫn không đúng.

“Em luôn cảm thấy lần này Nhược Tâm trở về có chút kỳ lạ.” Anh sờ sờ cẳm mình, trực giác của phụ nữ rất chuẩn, mà của đàn ông đương nhiên cũng vậy.

Sở Luật lại lấy bút, không biết muốn đem bút để làm gì. Đỗ Tĩnh Đường còn nhìn ra thì sao anh có thể không nhận thấy, chỉ là miệng Hạ Nhược Tâm rất kín, mặc kệ anh hỏi thế nào cô đều không muốn nói.

Cho nên anh chỉ có thể chờ, chỉ có thể chờ.

Đỗ Tính Đường mở miệng định nói thêm một hai câu, nhưng cuối cùng đều kìm lại ở trong lòng. Rõ ràng trở về là chuyện tốt nhưng không hiểu sao, anh cũng không rõ, vì cái gì lại cảm thấy bất an, khiến anh có chút sợ hãi đến lông tơ cũng dựng đứng.

Một cánh cửa nhẹ nhàng được đóng lại, Hạ Nhược Tâm buông lỏng tay ra, lại một lần nằm xuống giường trong phòng nghỉ, cô kéo một chút góc chăn.

“Thật mau chúng ta liền phải gặp mặt…”

Cô đột nhiên cười, nụ cười có chút lạnh lùng.

***

“Cháu nói gì?” Tống Uyển bỗng nhiên đứng lên. “Sao có thể, cháu nói A Luật thích một cô gái ở quán bar, một lần một trăm vạn?”

“Đúng vậy, dì.” Nói tới chuyện này Hạ Dĩ Hiên liền có cảm xúc muốn cào cấu tóc mình, mà kỳ thật cô đã khiến không ít tóc mình bị rơi xuống. Cô cũng nghe người khác nói Sở Luật gần đây vẫn luôn đi tới Giang Nam, sau đó lúc đi ra sẽ mang theo một cô gái, cô gái kia có giá không thấp, thậm chí cao đáng sợ, một lần một trăm vạn.

Hơn nữa hiện tại cô gái kia còn ở tập đoàn Sở Thị, bọn họ đã công nhiên thành một đôi.

“Sao có thể?”

Tống Uyển căn bản là không tin con trai mình sẽ làm chuyện khác người như vậy, người như anh vậy mà tìm tới cô gái hầu rượu, mang đi ra ngoài còn không nói, vậy mà còn mang cô ta tới công ty.

Chuyện gây gièm pha như vậy sao nó có thể làm được.

“Dì, dì nói chúng ta phải làm sao bây giờ?” Hạ Dĩ Hiên thật sự muốn chạy tới công ty Sở Luật, hỏi một chút xem rốt cuộc chuyện là như thế nào. Nhưng hiện tại còn có Tổng Uyển, cô cho rằng mình không nên xuất đầu hiếu thắng, vốn dĩ Sở Luật có ấn tượng không tốt với cô, không cần Sở Luật ra tay cô cũng đã bị loại trừ, cho nên mới sáng sớm cô đã tới đây nói chuyện này cho Tống Uyển.

“Làm sao bây giờ?” Tống Uyển cũng không biết phải làm sao. Tính tình con trai của chính mình sao bà có thể không biết, bà có thể can dự vào việc đón dâu sinh con của anh, nhưng lại không cách nào can thiệp được anh tìm tới người phụ nữ dạng gì, kể cả là một cô gái bồi rượu, đây cũng là anh nguyện ý, huống chi ngay cả anh muốn cưới ai dường như bà cũng không can thiệp được.

“Dì, chúng ta cần ngăn cản chuyện này.” Hạ Dĩ Hiên thấy Tống Uyển do dự, cũng biết có lẽ bà nghĩ sẽ không quản. Nhưng mặc kệ sao được, lúc này dù phải ép buộc cô cũng muốn ép Tống Uyển ra mặt mới được.

Cuối cùng Tóng Uyển không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình đi một lần. Phụ nữ không đứng đắn như vậy không thể tiến vào Sở gia bọn họ, hơn nữa bà cũng muốn biết một chút rốt cuộc là đã có chuyện gì, con trai của bà đang làm cái gì.

Bà không biết chuyện này đã bị truyền đi rất nhanh, tổng giám đốc Sở Thị mê luyến một gái bồi rượu ở Giang Nam, không tiếc vung tiền như rác. Thậm chí còn có người tuyên bố cô gái này đã khiến Sở Luật mê đắm, rất có khả năng không lâu sau sẽ trực tiếp nghênh ngang vào nhà.

Tống Uyển lúc đầu còn không có cảm giác gì, nhưng vừa nghe được thông tin như vậy trong lòng cũng có chút nóng nảy, nếu thật khiến loại phụ nữ này vào Sở Gia không phải bà mất mặt chết sao.

Người này bà không muốn đuổi cũng không thể không đuổi.