Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 907: Bán ngươi luôn

“Đủ rồi, tao thích.” Gã chụp lấy bả vai Lâm Thanh. “Con bé này không tồi, nhưng cũng đừng hối hận. Về sau tìm tao tao cũng sẽ không thừa nhận, đến lúc đó tao cũng bán mày luôn.”

Lâm Thanh có chút do dự, nhưng lại nhớ tới khuôn mặt của em gái chết không nhắm mắt liền một lần tàn nhẫn hạ tâm.

Mày đừng trách tao, đây là mày tự làm. Ai bảo mày hại chết Quả Nhi, khiến em gái tao mất mạng, cho nên tao muốn mày đền mạng, tao cũng muốn cho Sở Luật biết người thân biến mất là thống khổ như nào. Tao sống không tốt sao có thể cho các người thoải mái.

Gã mang kính đen lại thở ra một hơi khói, gã lấy từ trong người ra một xấp tiền, lắc lắc sau đó vỗ vào mặt Lâm Thanh, cuối cùng nhét vào trong tay Lâm Thanh: “Đây là giá tốt rồi, mày cầm lấy. Tao nói cho mày biết đừng có lại tìm tao, chúng tao bán người, mặc kệ là nam hay nữ, lớn hay bé đều không thể trả lại.”

“Tôi biết.” Lâm Thanh nắm chặt tiền trong tay, tay nó run run, dường như nắm tiền trong tay này rất nặng, rất nóng.

“Còn một chuyện này nữa.” Mặt gã đanh lại.

“Nói.”

Gã đeo kính đen dùng tay vỗ vỗ mặt Lâm Thanh: “Mày thật ra cũng không tồi, có muốn bán chính mình không, tao nhất định cho mày một giá tốt.”

Lâm Thanh xoay mặt qua tránh thoát bàn tay của gã đeo kính đen, nó không thích gã này đụng chạm, có chút ghê tởm.

“Anh không được nói cho người khác, chuyện này không có liên quan với tôi.”

“Mày yên tâm.” Gã đeo kính đen xoay xoay bật lửa trong tay, sau đó gã ném bật lửa vào trong túi.

“Giới này cũng có chút quy củ. Có điều, nhóc con,” tầm mắt gã đeo kính đen lại đặt trên mặt Lâm Thanh, gã có chút tò mò với khuôn mặt còn chưa trưởng thành này.

“Tuy rằng mày còn chưa lớn, nhưng lớn lên sẽ thật không tồi, nếu có một ngày mày không chịu nổi nữa thì có thể tới tìm tao, tao nhất định giúp mày tìm được một người mua tốt.”

Lâm Thanh lui về phía sau một bước, sau đó nó quay đầu chạy nhanh đi, trong tay nó vẫn nắm chặt tiền, lúc này những đồng tiền đó giống như cắn vỡ tay nó khiến hai tay nó run lên, tiền trong tay cũng rơi đầy xuống đất.

Gã đeo kính đen lúc này mới đi ra.

“Anh…” Tiểu Vũ Điểm vẫn nhìn bốn phía, miệng bé hơi mếu. Không thấy anh đâu, bé vừa định quay lại thì có mùi hôi xộc tới mũi, rồi sau đó không biết gì nữa.

Gã đeo kính đen bế đứa bé gái lên.

A, đứa nhỏ này thật không tồi, quần áo cũng rất đẹp, có lẽ là trẻ con nhà giàu? Có điều đúng hay không đều không liên quan với gã, gã chỉ biết đây là vật tới tay mình, những thứ khác đều là chuyện của người khác.

Gã giấu đứa trẻ vào trong áo của mình, chọn những ngõ ngách vắng người để đi, một lúc sau đã không còn biết tung tích.

Lúc này Tống Uyển mua cho Sở Tương một cái kem ly rất đẹp, Sở Tương cầm trong tay vui vẻ cười, đôi mắt nó không ngừng nhìn bốn phía, thỉnh thoảng thè lưỡi ra liếm kem trong tay.

Dường như nó rất vui vẻ.

Tống Uyển có cảm giác giống như mình quên điều gì đó nhưng rốt cuộc quên cái gì bà không tài nào nhớ được.

Lúc này điện thoại của bà đột ngột vang lên, bà lấy ra liền thấy Sở Giang gọi tới.

“Alo, ông có việc gì?” Bà đưa điện thoại lên tai, một tay lau kem dính trên mặt Sở Tương.

“Không có gì cả.” Giọng Sở Giang rất vui vẻ. “Thế nào, mọi người đang làm gì?”

“Không có gì.” Tống Uyển cũng nhẹ nhàng trả lời. “Đưa Hương Hương lại đây ăn kem.”

“A, hôm nay bà thật không tồi nhỉ?” Sở Giang lại cười nói, nghĩ đến cùng bọn nhỏ ở chung thật vui sướng, chỉ cần bước được bước đầu tiên, như vậy bước tiếp theo cũng không phải chuyện quá khó khăn.

“Cũng tốt.” Tống Uyển không có cảm giác có gì không đúng. Bà vẫn luôn là như thế, tâm tình tốt cũng vậy, tâm tình không tốt cũng không nói ra, nhưng hôm nay tâm trí bà có chút không yên, mà nguyên nhân bà không nghĩ ra, còn tưởng do tối qua mình ngủ không ngon.

“Đúng rồi, bà đưa điện thoại cho cháu gái, để tôi nói chuyện một chút.”

Lúc này trong lòng Sở Giang rất nôn nóng, ông muốn tự mình đến với cháu gái nhưng vì muốn để Tống Uyển ở chung với cháu một chút nên ông mới chịu đựng. Tuy rằng ông không thể đến nhưng vẫn có thể nghe giọng của cháu gái.

Tống Uyển không khỏi thở dài nhẹ nhõm, muốn cùng cháu gái nói chuyện, vậy là Sở Giang cuối cùng cũng nghĩ thông suốt Hương Hương cũng là con cháu Sở gia, cũng là cháu gái ông ấy.

“Tới đây Hương Hương, ông muốn nói chuyện với cháu.”

Bên kia Sở Giang nhăn mặt, đây là Tống Uyển cố ý hay giả ngu, khi nào ông nói muốn nói chuyện với Sở Tương, ông với Sở Tương khác nhau quá lớn, cho nên căn bản liền không biết phải nói gì với Sở Tương cả.

Nhưng nghĩ cho thân phận hiện tại của Tống Uyển ông chỉ có thể than một tiếng, rốt cuộc Sở Tương là bà nhận nuôi, ở trước mặt bọn trẻ cũng nên cho bà một ít mặt mũi.

Sở Tương nhận lấy điện thoại, ngọt ngào nói một câu:

“Chào ông nội.”

“Cháu cháu.” Kế tiếp Sở Giang không biết muốn nói gì, ông còn đang suy nghĩ nếu là đổi thành Tiểu Vũ Điểm sẽ rất khác, Tiểu Vũ Điểm chắc chắn sẽ nói với ông rất nhiều, cho nên ông càng là chờ không được muốn nghe tiếng của cháu gái.

Sở Tương đợi một hồi trong lòng rất thất vọng, bởi vì Sở Giang không nói gì với nó cả.

“Hương Hương, cháu đưa điện thoại lại cho bà.” Sở Giang nói với Sở Tương, bằng không cứ để vậy chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Sở Tương chỉ có thể đưa lại điện thoại cho Tống Uyển.

“Uyển Uyển, bà đưa điện thoại cho cháu gái tôi đi.” Sở Giang bên kia nhẫn nại nói lại một lần.