Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 890: Không thể ăn

Mạc Mính, là Mạc Mính, anh ta tên Mạc Mính?

Cô buông tay ra, hỏi: “Xin hỏi, ngài là vị Mạc tiên sinh đã cứu tôi sao?”

Mạc Minh thu tay lại, khóe môi vẫn cong lên nhưng thả lỏng một chút. “Theo như lời cô nói thì đúng là tôi, nhưng thật ra không coi là tôi cứu cô được, mà là Sở tiên sinh. Bảng giá để tôi ra tay không thấp, mà chi phí này tất nhiên là Sở tiên sinh thanh toán cho tôi.”

Bọn họ tuy là bạn bè, thậm chí có là huynh đệ thì cũng vẫn yêu cầu sổ sách minh bạch, lúc nào cần bàn thì sẽ bàn, nhưng hẳn mọi thứ sẽ được tính toán sòng phẳng.

“Sao anh lại tới đây?” Sở Luật đi tới, Mạc Minh tới đây là điều anh không ngờ trước.

Mạc Mính tìm một chỗ ngồi xuống: “Vừa lúc tôi đi qua đây, chợt nhớ mọi người vẫn đang ở nơi này cho nên liền vào thăm. Đúng rồi, khi nào mọi người tính về nước?”

“Chờ thêm mấy ngày nữa rồi tính, tôi chưa yên tâm.” Sở Luật quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Nhược Tâm. Không biết hiện giờ cô đang nghĩ gì, giống như có chút khó hiểu, chuyện về nước anh tưởng cô sẽ nhất quyết muốn sớm trở về. Rất nhiều chuyện đã đều thay đổi, khó có được một quãng thời gian anh có thể nhẹ nhàng như lúc này, ở lâu một chút cũng tốt.

“Đúng rồi, không phải còn một người sao? Sao lại không thấy?” Mạc Mính vắt chéo hai chân, anh nhớ Sở Luật nhờ anh đi cứu hai người, đương nhiên anh thu tiền cũng gấp đôi. Không phải đã đem người kia giấu đi chứ? Dẫu có giấu đi anh cũng sẽ không bớt tiền.

“Cô ấy đã về nước, nếu anh muốn gặp mấy ngày nữa tôi sẽ sắp xếp.” Sở Luật biết anh hỏi chính là Thẩm Vi, có điều Thẩm Vi không phải là người ai cũng có thể gặp được. Giang Nam nơi đó không phải đơn giản như người ngoài nhìn vào, còn có thân phận của Thâm Vi tới tận bây giờ anh vẫn chưa biết là như nào.

“Thôi tôi phải đi.” Mạc Mính chỉ thuận miệng hỏi, cho nên những cái khác anh cũng không nghĩ nhiều. Hôm nay anh tới để thăm người bệnh, không phải để dò tìm, đương nhiên cũng không nói chuyện khác.

Mà thăm người bệnh xong rồi anh cũng hẳn nên đi.

“Mạc tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một việc không?”

Hạ Nhược Tâm đột nhiên mở miệng, cô ngẩng đầu nhìn Mạc Mính, vẫn có chút cảm giác kì lạ.

“Được, xin cứ hỏi.” Mạc Mính chuyển người, tuy rằng anh cười nhưng Hạ Nhược Tâm cảm giác được, người đàn ông này là cùng một loại người giống Sở Luật, chỉ khác là Sở Luật không thích cười còn người đàn ông này lại luôn có một nụ cười phù dung sớm nở tối tàn.

Nhưng giống nhau là, bọn họ đều là người không nên tiếp xúc nhiều.

“Cái kia…” Hạ Nhược Tâm chỉ vào tay Mạc Mính. “Tôi muốn hỏi chút, cổ tay anh đeo vòng đậu đỏ sao?”

Mạc Minh nâng cổ tay lên, theo thói quen anh vuốt hạt đậu đỏ kia, cũng bởi vì anh thường xuyên làm vậy nên viên đậu đỏ kia đã bị lòng bàn tay anh chà không còn góc cạnh.

“Đúng vậy.” Anh cúi đầu, ánh mắt đột nhiên nhẹ nhàng một chút, giống như băng tan ra thành nước.

“Của vợ tôi đưa, cô ấy cũng có một cái.”

Là vậy à, Hạ Nhược Tâm có cảm giác mình suy nghĩ hơi nhiều, nhưng thật sự cô cảm thấy viên đậu đỏ kia rất quen mất, cô cũng không nhớ đã nhìn thấy ở đâu.

“Xin hỏi cô có chuyện gì sao?” Mạc Mính khách khí hỏi. Đương nhiên Hạ Nhược Tâm cũng không muốn nhiều chuyện, bọn họ mới mới là lần đầu gặp mặt, mối quan hệ còn chưa tốt tới mức có thể tám chuyện phiếm.

“Không có gì, cảm ơn anh.” Cô cũng khách khí trả lời.

Mạc Mính gật đầu một cái, sau đó đóng cửa rời đi. Sở Luật cũng đi theo ra ngoài, dĩ nhiên hai người đàn ông này có nhiều chuyện cần nói.

Đã thấy ở đâu nhỉ? Hạ Nhược Tâm cắn móng tay của mình, trí nhớ cô sẽ không sai, nếu chưa từng gặp cô nhất định sẽ không chú ý tới nó như vậy.

Nhưng hiện tại cô thật sự không nghĩ ra.

Cánh tay lại có cảm giác đau ê ẩm nhưng không còn đau như lúc ban đầu nữa. Chịu đau lúc này có thể đổi lấy cả đời bình an cũng thật đáng giá.

Cô nằm xuống, nhắm mặt lại, mơ mơ màng màng cũng đã ngủ rồi.

“Dậy thôi.” Thẩm Vi vỗ nhẹ cô một chút.

Hạ Nhược Tâm bật ngồi dậy. “Chị cẩn thận cánh tay em.” Cô đẩy cánh tay Thẩm Vi đặt trên vai mình xuống. “Cánh tay em mới phẫu thuật, cẩn thật cắt đi, liền có phải thật sự không còn.”

“Em nói hồ đồ gì vậy?” Thẩm Vi liếc mắt nhìn cô. “Cái gì mà phẫu thuật, còn không đi đãi vàng đi?”

“Chính là…” Hạ Nhược Tâm cảm thấy hình như nơi này có chút không thích hợp. Rõ ràng…

Cô sờ soạn cánh tay trái của mình, cô nâng tay lên, có thể tùy ý hoạt động, không có việc gì. Nhưng rõ ràng cô nhớ là…

“Đi thôi. Thẩm Vi lại liếc mắt nhìn cô một cái. “Còn lười không xuống lát lại bị đánh.”

“Có lẽ em đã nằm mơ.”

Hạ Nhược Tâm cười khổ, ngồi dậy. Trên chân tay mặt đều bị thương tổn do giá rét, kỳ thật cũng đã quen rồi, cô không còn thấy đau.

Thẩm Vi xắn quần của mình lên, Hạ Nhược Tâm phát hiện trên chân cô buộc một sợi tơ hồng, trên sợi xuyên qua một hạt đậu, màu đỏ.

“Cái này có thể ăn không?”

Cố thật sự cảm thấy mình sắp bị thần kinh, hiện tại nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn.

“Em muốn ăn?” Thẩm Vi quay đầu lại hỏi cô.

Hạ Nhược Tâm rất nhớ vị đậu đỏ, cô gật đầu một cái, đúng vậy, cô muốn ăn, rất muốn ăn.

Thẩm Vi nghĩ nghĩ, sau đó đưa tay xuống mắt cá chân, cô dùng sức kéo mạnh khiến dây chỉ đứt, sau đó đưa hạt đậu cho Hạ Nhược Tâm. “Nếu em không chê bẩn thì ăn đi.”

Hạ Nhược Tâm cầm lấy hạt đậu đặt trong lòng bàn tay mình, cô không thấy nó bẩn chút nào, tay cô tới thùng phân còn phải mò vào, còn lau cả vào người mình và Thẩm Vi. Hạt đậu này là chị ấy đeo trên chân, đâu phải dẫm dưới lòng bàn chân.

Cô đem hạt đậu nho nhỏ để trong tay, sờ sờ, trên hạt đậu còn thiếu một phần, giống như một hạt đậu hoàn chỉnh bị chia ra làm hai. Cô không suy nghĩ nhiều liền đem hạt đậu này đưa vào trong miệng, sau đó nhai.

“Thẩm Vi…”

“Sao?”

“Khó ăn quá.” Cô nhè hạt đậu ra, lấy tay lau miệng mình, một chút hương vị cũng không có, không khác gì gặm một đầu gỗ.

“Chị biết rất khó ăn cho nên chị mới không ăn.” Thẩm Vi quay lại cười với cô, nhưng trong mắt cô lại hiện lên điều gì đó nói không nên lời.

Dường như đó là một quyết định làm tan nát cõi lòng.

‘Rắc’ một tiếng, có người tan nát cõi lòng sao.

Nhưng âm thanh này…

Giống như vừa rồi cô cắn hạt đậu đỏ, chẳng lẽ cô cắn hạt đậu cũng là cắn cõi lòng của Thẩm Vi sao?

“Thẩm Vi…”