Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 831: Bí mật cùng chú

Cô ôm chặt con gái vào lòng, cầm theo một cái túi lớn đi về phía trước. Cô thừa nhận tính tình của mình rất cố chấp, nếu cô mềm một chút có lẽ cô sẽ có được điều rất nhiều người phụ nữ khác muốn. Đáng tiếc cô không muốn, cũng không cần.

Cô chỉ muốn cùng con gái sống một cuộc sống bình an bên nhau, Sở gia nơi đó vĩnh viễn là nơi không nên dính vào. Trước kia Sở Luật hận cô, hiện tại Tống Uyển hận cô, hơn nữa còn có thêm Sở Tương, dù nó còn nhỏ như vậy nhưng cô không cho nằng con bé sẽ không làm tổn thương Tiểu Vũ Điểm.

Cô mở cửa đi vào, trong nhà lâu không có người ở đã bị đóng bụi. Cô ôm Tiểu Vũ Điểm vào phòng, đặt bé lên giường, sau đó lấy từ trong tủ một cái chăn đắp cho con. Thật may, rời đi lâu như vậy trong trong phòng vẫn sạch sẽ. Chăn chiếu không quá bẩn, các vật dụng khác chỉ bám ít bụi.

Cô nhẹ nhàng đi ra ngoài đóng cửa lại, đi vào phòng bếp bê ra một chậu nước bắt đầu lau dọn phòng ở. Đến khi cô mệt, eo cũng đã mỏi, đã dọn dẹp sạch sẽ căn nhà, quần áo cũng đã đem giặt sạch thì cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Tiểu Vũ Điểm ôm búp bê vươn tay tới.

“Mẹ…”

Bé vừa thấy Hạ Nhược Tâm liền hào hứng chạy tới ôm lấy chân cô.

“Mẹ, chúng ta về nhà rồi.”

“Ừ, về nhà rồi.” Hạ Nhược Tâm ngồi xuống vuốt tóc con gái, cô cười với con. “Lát mẹ sẽ đi mua đồ ăn, Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ở yên trong nhà nhé.”

“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, bé sẽ ngoan không chạy loạn.

Hạ Nhược Tâm đứng lên, cầm tay con gái đưa bé đặt ngồi trên một cái ghế nhỏ, đem búp bê cho bé chơi. Cô chỉnh lại quần áo của mình rồi đi ra cửa. Cô thật sự rất mệt, từ lúc về nhà cũng chưa nghỉ ngơi nhưng cô còn phải mua đồ ăn, không thì đến tối hai mẹ con sẽ không có gì ăn.

Cô đi rất nhanh, thỉnh thoảng gió làm tóc cô bay tán loạn, cô vén tóc ra khỏi mặt, có lẽ cũng dài quá rồi, hẳn nên cắt đi.

Lúc này một người đàn ông đi ra từ một căn nhà khác, anh lấy từ trong túi một cái chìa khóa. ‘Cạch’ một tiếng, cửa liền mở ra.

“Chú.” Tiểu Vũ Điểm ngồi ở ghế vội vàng đứng lên chạy về phía người đàn ông. Người đàn ông vội vàng tiến tới chụp lấy bé rồi ôm lên.

“Nói bao nhiêu lần rồi, sau này đừng chạy nữa.” Người đàn ông nhéo nhéo đứa trẻ trong lòng, lúc trước còn có thể nhéo ra được một ít thịt, hiện giờ đừng nói là thịt, ngay cả da đều đã không còn.

Tiểu Vũ Điểm vui vẻ cười, bé dựa đầu mình lên trên vai anh.

“Không phải chú đi kiếm tiền, không tới chơi với Tiểu Vũ Điểm sao?”

Bé chớp chớp đôi mắt đen to tròn ngây thơ, có lẽ là chú kiếm đủ tiền rồi.

Ánh mắt ngây thơ của con khiến Sở Luật ngập tràn áy náy, anh ôm chặt con gái vào lòng, trong nháy mắt thật sự cảm giác mình là một người cha thất bại.

Anh rõ ràng có nhiều tài phú như vậy nhưng con gái anh lại luôn phải chịu khổ.

Đặt bé ngồi lên cái ghê nhỏ, anh nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi của bé: “Ừ, chú đi kiếm tiền đã về, nhưng không được để mẹ biết, Tiểu Vũ Điểm có hiểu không?”

Tiểu Vũ Điểm chớp đôi mắt, tuy rằng không hiểu gì lắm nhưng bé vẫn gật đầu rồi vươn ra một ngón tay. “Chú, chúng ta ngoéo tay, chú không nói, Tiểu Vũ cũng không nói nhé.”

“Được.” Tiểu Vũ Điểm thò ngón tay ngoắc vào tay con gái, lại cùng ở chơi với con gái một chút, cảm giác Hạ Nhược Tâm sắp về mới đi ra ngoài, cũng thuận tay đóng cửa lại.

Nhà này sao anh có chìa khóa thì cũng không có gì là khó hiểu, bởi căn hộ này vốn dĩ chính là của anh, tất nhiên anh sẽ có chìa khóa. Chỉ là nỗ lực lâu như vậy, rốt cuộc từng chút từng chút mới thấm được vào hai mẹ con, có một chút thành quả thì lại một lần giữa bọn họ bị ngăn cách bởi một con sông lớn, có lẽ không thể vượt qua được.

Hạ Nhược Tâm đi rất nhanh, hiện tại đã tới cửa. Cô vội vàng mua đồ ăn rồi quay lại ngay, cũng không dám đi xem xét hàng gì khác vì lo con gái ở nhà một mình sẽ sợ hãi.

‘Cạch’ một tiếng, cô mở cửa ra mới thấy yên tâm, Tiểu Vũ Điểm vẫn ngồi chơi một mình trên ghế, bé tự lẩm bẩm cái gì đó, tuy rằng cô không hiểu ngôn ngữ của trẻ con nhưng thật sự tiểu gia hỏa không có chút sợ hãi nào.

Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, vừa thấy Hạ Nhược Tâm bé nhoẻn miệng cười.

“A mẹ về.”

Hạ Nhược Tâm đi tới xoa đầu con gái.

“Con ở nhà có ngoan không?”

“Có ạ.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu, cảm thấy mình rất ngoan cho nên muốn được mẹ khen.

Hạ Nhược Tâm bẹo bẹo má của bé một chút rồi để bé tự chơi, cô còn đi nấu cơm.

Đã rất lâu rồi mới chỉ có hai mẹ con ăn cơm, theo thói quen cô lấy từ trong bếp ra thêm một bộ bát đũa, vừa đặt xuống mới giật mình nhận thấy.

Hóa ra thói quen đôi khi thật đáng sợ. Cô cầm lại bát đũa cất vào trong bếp, rồi ngồi xuống cho con gái ăn. Tiểu Vũ Điểm vẫn giống như trước, bé cầm thìa tự xúc cơm trong bát ăn, nhưng thỉnh thoảng bé nhìn về vị trí bên cạnh, có lẽ cũng chưa quen nơi này không có người ngồi.

Cho nên Hạ Nhược Tâm mới nói, có những thói quen không nên có, nếu có rồi khả năng sẽ rất khó có thể mất đi.

Buổi tối, cô tắm rửa cho con gái, vừa thấy vết sẹo dài trên bụng của bé lại một lần không nhịn được hận ý đối với người của Sở gia, đối với Tống Uyển.

Tay cô dường như không dám đụng vào bụng của Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt cười với cô, tay bé vẫn nghịch con vịt mẹ đặt trong chậu nước.

Bé vẫn là trẻ con như trước kia, rất ngoan, rất đáng yêu. Bé vẫn muốn nghe chuyện cổ tích mới có thể đi ngủ, cũng vẫn thích ăn cá như trước. Nhưng hiển nhiên bé không còn như trước nữa.

Bé phải tập sống với việc mình chỉ có một quả thận.

Ngày hôm sau Hạ Nhược Tâm đưa Tiểu Vũ Điểm đi nhà trẻ, cô giáo Tiểu Manh vừa thấy Tiểu Vũ Điểm đã rất vui vẻ tiến tới nắm lấy tay bé. Nhưng cô cũng có chút đau lòng. “Tiểu Vũ Điểm của chúng ta sao lại gầy nhiều như vậy?”