Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 793: Để ba ôm được không

“Hạ tiểu thư, nơi này không chào đón cô, mong cô rời đi.” Sở Luật tiếp tục xem tài liệu của mình. Anh rất bận, không có thời gian lãng phí với cô ta, nếu không phải còn để cho Hạ gia mặt mũi anh đã sớm đem Hạ Dĩ Hiên chặt chân quăng ra ngoài.

“Anh Luật!” Hạ Dĩ Hiên giậm chân, không biết là do tính tiểu thư quá nặng hay bởi vì vẫn không cam lòng. Vốn dĩ cô không có ý gì với Sở Luật nhưng hiện tại người trước kia coi cô như báu vật lại không để ý gì tới cô, ngược lại còn đem người bị cô đạp trên mặt đất là Hạ Nhược Tâm đặt ở trong lòng. Việc này sao cô có thể chấp nhận, là ai cũng được nhưng tuyệt đối không thể là Hạ Nhược Tâm.

Hạ Nhược Tâm là cái gì, chính là con chó nhà cô nuôi, là chỉ để làm nền cho cô. Mọi thứ của Hạ gia đều là của cô, ngay cả Sở Luật cũng vậy.

“Anh Luật.” Hạ Dĩ Hiên vẫn giậm giày cao gót của mình nhưng Sở Luật tới mí mắt cũng không ngước lên, anh trực tiếp cầm lấy chai thuốc diệt côn trùng trên bàn.

“Đi ra ngoài.” Sở Luật nhàn nhạt nói, âm thanh lạnh lùng dứt khoát.

Hạ Dĩ Hiên mím môi lại, cô xoay người bước đi thật mạnh, cũng không quên oán hận đóng rầm cửa.

Thư ký bên ngoài thấy cửa mở bèn nhoẻn miệng cười, kết của Hạ Dĩ Hiên đi qua mặt cô lạnh giọng nói: “Cô cười nhạo tôi.”

Thư kí vội vã đứng thẳng, khuôn mặt hoàn toàn nghiêm túc: “Hạ tiểu thư đi vui vẻ.”

Đến khi cô ta đi rồi Hạ Nhược Tâm mới đi từ phòng trà ra, cô nhìn qua cánh cửa kia nhẹ nhàng mỉm cười.

Cô đi xuống lầu làm việc của mình. Cô lầu mười bảy cùng anh ở lầu mười tám chưa từng có nhiều quan hệ.

***

Nay lần đầu cô được nhận lương từ tập đoàn Sở Thị, từ hôm trước cô đã hưng phấn ăn ngủ không yên, bởi vì cô trước nay đều không có nhiều tiền như vậy.

Cô trả một phần vay ngân hàng, sau đó đi mua cho con gái một bộ quần áo, Tiểu Vũ Điểm rất thích bộ quần áo mới.

“Mẹ, con đẹp không?” Bé lăc lắc hai bím tóc.

“Ừ, rất xinh đẹp.” Hạ Nhược Tâm khen con gái, lại xoa xoa khuôn mặt nhỏ của con: “Bảo bối nhà ta càng lớn càng đẹp.”

Tiểu Vũ Điểm ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: “Tiểu Vũ Điểm giống mẹ.”

Hạ Nhược Tâm cảm thấy như tự mình khen mìn. Cô nắm tay con gái tiếp tục đi dạo, còn muốn đưa con gái đi công viên chơi.

Nhưng mới đi vài bước Tiểu Vũ Điểm bỗng dừng lại, cũng không biết chú ý gì. Hạ Nhược Tâm biết con gái trước giờ đều tập trung hơn đám bạn, bé thích cái gì là có thể nhìn chằm chằm mấy giờ không cử động, giống như với chú mèo con của bé.

“Sao vậy con?” Hạ Nhược Tâm bóp bóp tay con gái, sau đó nhìn theo ánh mắt của Tiểu Vũ Điểm lại thấy người quen ngoài ý muốn.

Tống Uyển cầm theo túi lớn túi bé, tay còn nắm tay của một bé gái mặc váy công chúa, đúng là Sở Tương. Đi theo hai người còn có Sở Luật, nhưng nhìn Sở Luật cũng không hào hứng gì, trên mặt còn không có chút vui vẻ. Thi thoảng anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, dường như còn có chuyện phải làm không kiên nhẫn thêm được.

“A Luật, con như vậy là ý gì?” Tống Uyển trừng mắt nhìn Sở Luật: “Đã lâu con không đi chơi cùng Hương Hương, con đang là ba nó, rốt cuộc định làm ba như nào.”

Sở Luật cúi đầu nhìn chằm chằm Sở Tương bị Tống Uyển nắm chặt, anh thật sự không có được cảm tình với Sở Tương, nhưng anh lại không thể nói cùng Tống Uyển.

“Mẹ, mẹ thật sự muốn con cười à?” Sở Luật nhăn mi xả ra một nụ cười, khuôn mặt anh vốn rất góc cạnh nghiêm khắc, mặt vốn cũng lộ ra chút sát ý. Anh không cười còn tốt, cười thì không phải nghiêng nước nghiêng thành mà là hủy thiên diệt địa.

“Thôi đi, còn đừng cười nữa.” Bà quay ra Sở Tương: “Hương Hương, để ba ôm con được không?”

Sở Tương sợ hãi trốn sau ngươi Tống Uyển, nhưng dưới sự cổ vũ của Tống Uyển nó liền vươn tay ra: “Ba, ôm một cái.”

Sở Luật không còn cách nào cũng chỉ có thể duỗi tay bế Sở Tương lên, có lẽ không phải cùng huyết thống cho nên anh với Sở Tương không có được sự thân mật.

Hạ Nhược Tâm cúi xuống bế con gái lên. Khuôn mặt của tiểu gia hỏa có chút ảm đạm, bé cũng không nói lời nào dựa mặt mình vào vai mẹ, trong ánh mắt lộ ra ít mất mát.

“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm phải về với Miêu Miêu.”

Tiểu Vũ Điểm không muốn đi, cũng không muốn chơi.

“Ừ, chúng ta về nhà.” Hạ Nhược Tâm ôm con gái xoay người đi ra khỏi siêu thị. Cô biết Tiểu Vũ Điểm rất mẫn cảm, cô cũng biết cô không thể vì Tiểu Vũ Điểm là con cháu Sở gia mà bắt Sở gia đuổi Sở Tương đi. Sở Tương sinh sống ở Sở gia đã gần một năm, hơn nữa ngày đêm đều cùng với Sở gia, đặc biệt là Tống Uyển với đứa cháu gái không cùng huyết thống này vẫn rất yêu thương.

Về tới nhà thì Tiểu Vũ Điểm đã ngủ rồi, tay nhỏ của bé nắm chặt áo mẹ, dường như giấc ngủ không an ổn. Đây cũng là lý do cô không muốn để Tiểu Vũ Điểm tới Sở gia, có lẽ chờ bé lớn thêm một chút sẽ hiểu rõ.

Chú mèo béo ú lười biếng thấy người về nhà bèn mở mắt, nhìn thoáng qua hai người lại đem đầu gục xuống, sau đó rúc vào người mình ngủ tiếp.

Hạ Nhược Tâm đặt con gái lên giường, kéo lại chăn cho con gái.

“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm dụi hai mắt nhưng vẫn không mở, bé vươn tay ra, “Búp bê.”

Hạ Nhược Tâm đặt búp bê vào tay con gái, bé lập tức ôm lấy rồi chìm vào giấc ngủ.

Lúc này điện thoại cô vang lên, cô cúi đầu nhẹ nhàng vỗ về cho con gái ngủ. Cũng may Tiểu Vũ Điểm đã ngủ thì không dễ tỉnh, nhưng gọi tới vào lúc này cũng không biết của ai.