"Ừ, ngủ rồi." Hạ Nhược Tâm nhỏ giọng nói. Cô nhìn đồng hồ trên tường, động tác này rất rõ ràng ý tứ đã muộn rồi, anh nên về đi.
"Anh phải đi." Sở Luật đút tay vào túi, sau đó nhặt áo khoác đặt trên sô pha mặc vào rồi mới đi tới trước cửa. Anh đi giày vào, mở cửa chuẩn bị ra ngoài bỗng có một trận sấm sét vang dội.
"Anh..." Hạ Nhược Tâm nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói. "Hay anh ở lại đi."
Cô vừa nói xong câu đó thật sự muốn vả vào miệng mình.
Nhưng lời đã nói ra thì hiện tại cô cũng không có khả năng lật lọng lại đuổi người ra ngoài. Hơn nữa bên ngoài thật sự mưa rất to, không dễ để đi ra, thêm việc đường này không phải dễ đi, nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì thì cô sao chịu trách nhiệm với sinh mạng của Sở Luật được.
Tuy rằng người đàn ông này thật đáng giận, không phải là người tốt, nhưng sinh mạng cũng như người thường, chỉ có một cái.
"Cảm ơn." Sở Luật đóng cánh cửa lại, thân thể cao lớn có chút cứng đờ. Hạ Nhược Tâm cho rằng anh cũng không quen, nhưng cô không biết trên khóe môi anh đang lộ ra một ý cười.
Sở Luật vốn là một người tính kế rất tinh tế. Hạ Nhược Tâm cho rằng mình thực thông minh nhưng thật sự cô vẫn giống như trước, rất ngây thơ.
Trong nhà còn có một phòng cho khách, ngày thường không có ai ở, nhà cô cũng chỉ có hai mẹ con không dùng để làm gì. Cô thu dọn qua phòng cho khách, lúc đi ra Sở Luật vẫn ngồi trên sô pha.
"Đã dọn dẹp qua, anh cứ thoải mái dùng." Hạ Nhược Tâm xoa xoa cánh tay trái không thoải mái của mình, mỗi khi trở trời đều rất nhức mỏi đau đớn.
"Em sao vậy?" Sở Luật đứng lên đi đến bên cạnh cô, hơi hơi cúi xuống xem xét. Nhược Tâm thật sự cũng không lùn, cô cao 1m63, với phụ nữ tuy rằng chưa được xem như hạc giữa bầy gà nhưng cũng gọi là cao hơn người bình thường, nhưng Sở Luật là quá cao, cho nên bọn ở ở một chỗ lại rất khó xử, đều phải khom lưng cùng cô nói chuyện.
Hạ Nhược Tâm không nói gì, cô nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay trái, loại đau ê ẩm kèm chua xót này, không biết là từ xương cốt đi ra hay từ cơ bắp bên trong nữa. Bác sĩ nói cánh tay cô cả đời này có khả năng đều sẽ như này.
"Cánh tay em lại bị đau à?" Sở Luật nhíu mày tính đi tới cầm lấy tay cô.
Hạ NHược Tâm né anh rồi đi tới ngồi trên sô pha, mắt cô nhìn ra phía ban công, không biết khi nào mưa gió mới ngừng.
Anh vẫn chưa từ bỏ ý định, cũng đi theo ngồi xổm trước mặt cô.
"Anh nghe nói, xương bị thương sẽ không thoải mái mỗi khi trái gió trở trời. Em thử tìm một thầy Đông y học cách mát xa, không chắc có thể dùng lại được nhưng cũng có thể thử một chút."
Anh nó rồi kéo tay Hạ Nhược Tâm đặt lên đùi mình, ngón tay nhẹ nhàng xa bóp cẳng tay cho cô. Có chút kỳ quái, có thể bởi vì anh ấn phải huyệt vị phía trên, nhưng Hạ Nhược Tâm cảm thấy cứ tê tê, lại không có quá nhiều không thoải mái. Không phải vì thế thì cô sẽ không cùng người đàn ông này có bất cứ tiếp xúc nào.
Ngón tay anh mang theo độ ấm từ trên người, mà dường như sự ấm áp này thông qua tay anh thấm vào da cô dường như có chút tác dụng, Hạ Nhược Tâm cảm giác được bớt đau đi một chút.
"Đây là anh chuộc tội sao?" Đột nhiên một âm thanh sâu kín từ miệng cô truyền tới.
"Vẫn là muốn tát anh một cái à?"
Sở Luật nhấp khẩn môi, không thể không nói, mỗi khi Hạ Nhược Tâm nói dường như đều khiến anh thương tích đầy mình.
Hiện giờ anh mới biết hóa ra lúc trước những lời như này anh nói với cô gây ra được bao nhiêu thương tổn, chỉ là sự tình như thế rồi, anh sửa còn được không?
"Nhược Tâm, anh muốn sửa..." Anh gian nan nói, dường như trong anh đầy khổ sở.
Anh sửa, thật sự anh sẽ sửa, anh thề về sau đối với cô tốt gấp bội, đem những gì vốn thuộc về cô để cho cô. Được không.
"Sửa?" Hạ Nhược Tâm rút cánh tay từ trong tay anh ra, cô cút đầu xắn tay áo lên. Mắt thường cũng có thể thấy được cánh tay này không bình thường. Bác sĩ nói nếu không nắn được xương cốt về được như cũ thì cả đời đều sẽ như này, từng đoạn xương bị gãy biết bao đau đớn. Cô không phải không thể nhẫn, mà không muốn nhẫn, hơn nữa nếu là có tốt có lẽ hình dạng cũng chỉ như bình thường chứ cánh tay vẫn là phế, bằng không lúc trước Cao Dật vì sao mà chưa bao giờ đề cập đến việc phẫu thuật, bởi vì có làm cũng không tốt hơn.
Nếu không cần phải vậy thì đâu cần lại rạch thêm một đao, lại khiến vết thương càng thêm trầm trọng, khiến cô cả đời đều phải nhớ kỹ cánh tay cô như bị cụt.
"Sở Luật, chúng ta không tốt lại được." Cô cười, nhưng nụ cười có chút thê lương. "Thật sự không cần phải phí thời gian ở bên tôi, không phải đôi vợ chồng nào ly hôn cũng có thể gương vỡ lại lành, cũng không phải cánh tay nào bị vỡ vụn cũng có thể hoàn hảo như trước." Cô buông xuống tay áo của mình đem sự đau xót một lần nữa che đậy lại, giống như chặn lại quá khứ của cô.
Có một số việc cô đã quên nhưng không cách nào tha thứ được.
Bọn họ có thể trở thành bạn bè,nhưng tuyệt đối không có khả năng lại thành vợ chồng.
Cô về phòng đóng cửa lại, không biết trên mặt người đàn ông kia lộ ra vẻ suy sụp.
Bên ngoài trời vẫn mưa to, chắc đêm nay không phải là một đêm an tĩnh. Có lẽ sẽ rất nhiều người không ngủ được, trằn trọc đến hừng đông.
***
Lúc Hạ Nhược Tâm tỉnh lại trời đã sáng, cô cũng không biết đêm qua mấy giờ mình mới ngủ được, chắc là rạng sáng đi, cho nên giờ dù tỉnh vẫn không mở được hai mắt.
Cô theo thói quen vươn tay sờ bên cạnh nhưng lại không thấy ai. Cô đột nhiên bửng tỉnh, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Tiểu Vũ Điểm của cô đã bị ai trộm đi? Hiện tại như phản xạ có điều kiện, mỗi buổi sáng ánh mắt đầu tiên của cô là nhìn thấy con gái, giờ không thấy đâu liền nghĩ con gái cô bị bắt đi mất.
Cô vội vàng nhảy xuống giường, lúc mở ra liền thấy Sở Luật và Tiểu Vũ Điểm ngồi cùng nhau. Trong tay Tiểu Vũ Điểm đang cầm một bình sữa, một chân nhỏ đặt trên đùi Sở Luật. Còn Sở Luật đang nắm lấy cái chân nhỏ bé của bé giống như đang cầm một bảo vật, lúc này đang dùng tay xoa xoa chân trần của con gái.
Cô đứng ở cửa, đột nhiên trong lòng sinh ra một sự phức tạp.