Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 746: Đây là đuổi người

Lên cơn nhiều như vậy, mới đầu rất nghiêm trọng nhưng hiện tại mỗi lần đã chậm rãi đi một ít. Cao Dật cũng dần dần có lý trí biết chính mình đang làm gì, tuy rằng thống khổ cũng không giảm đi chút nào nhưng ít nhất anh không giống như người điên cắn người lung tung, kỳ thật anh chỉ nghĩ vậy chứ không biết đến xác thật anh từng cắn người, mà người ta còn phải đi tiêm vắc xin phòng dại.

Cửa đột nhiên được mở ra từ bên ngoài, Hạ Nhược Tâm chạy tiến vào, vừa thấy người đàn ông trên giường được buộc chặt lại cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Cô đi tới cầm lấy tay Cao Dật đang nắm lại.

Cao Dật thỉnh thoảng ngẩng đầu, lấy đầu mình đập vào thành giường. Còn may, giường này cũng mềm, dẫu có đập mạnh cũng không có khả năng khiến đầu anh bị vỡ.

Sở Luật ôm ngực đứng ở một bên, bờ môi mấp máy giống như không chịu đựng được cảnh trước mặt. Anh đi nhanh ra, vừa đi vừa hung hăng cào tóc của mình.

Anh mở cửa nhà đi ra ngoài, gió lạnh bên ngoài thổi tới người anh, trong nháy mắt khiến anh cảm giác lỗ chân lông toàn thân mình được mở ra, thân thể anh cư nhiên cũng có thể hô hấp, không khí thơm dịu. Đất nước này thật mỹ lệ, nhưng tâm tình lại không quá mỹ lệ.

Nơi xa, Tiểu Vũ Điểm đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt hoa rơi, sau đó giống như vật quý tặng cho Vệ Lan. Chiếc váy hồng nhạt của bé tung bay tầng tầng trong gió, giống như một đóa hóa chớm nở.

Sở Luật đứng cạnh cửa, gió thỉnh thoảng thổi khiến tóc anh bay tán loạn, tầm mắt vẫn luôn bắt lấy bóng dáng nho nhỏ phía xa.

Cuộc đời anh quan trọng nhất hai người phụ nữ, hai người phụ nữ không thể thay thế. Hiện tại một người đang chăm sóc người đàn ông khác, còn một người đang chơi đùa với mẹ của người đàn ông kia. Còn anh thậm chí một tiếng ‘ba’ của con gái gọi cũng chưa từng được nghe.

Anh đi qua, đôi dép lào đạp trên mặt đất, có thể thấy được gió nhẹ nhàng thổi trên mặt cỏ xanh đậm, rồi sau đó anh tìm một chỗ cứ như vậy ngồi.

Tiểu Vũ Điểm lại nhặt được một bông hoa, rồi chạy tới nhìn anh chằm chằm một lúc lâu.

Anh tận lực cười nhìn con gái, có điều từ xưa tới nay anh đã sớm cố định một biểu cảm trên mặt, cho nên muốn nở ra một nụ cười quả thật không dễ dàng.

Tiểu Vũ Điểm cứ như vậy cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, sau đó mới tiến lại gần cùng với hoa.

Sở Luật như có một dòng nước ấm trong lòng, anh tiếp nhận hoa, thật sự cảm thấy đây là món quà tốt nhất anh nhận được trong cuộc đời này. Đây là con gái anh đưa cho anh, đây là món quà lớn nhất của anh.

Tiểu Vũ Điểm lại chạy tới trước mặt Vệ Lan, vươn tay nắm lấy tay Vệ Lan.

“Bảo bối thật ngoan, biết tặng hoa cho chú.” Vệ Lan khen Tiểu Vũ Điểm. Dù sao cũng là cha đẻ của bé, bà vẫn hy vọng Tiểu Vũ Điểm không quá xa cách với Sở Luật. Bà có thể thấy chàng trai này đang cố gắng chuộc lỗi, đang nỗ lực muốn chuộc lỗi.

Tiểu Vũ Điểm lắc lắc bím tóc của mình: “Bà không cầm thêm được.”

Vệ Lan… Đứa nhỏ này thật có thể đả kích người.

Sở Luật…

***

Trong phòng, Hạ Nhược Tâm vui mừng phát hiện Cao Dật lên cơn đã không còn nghiêm trọng như trước, ngoại trừ vẻ thống khổ ra thì ánh mắt anh vẫn mang theo thanh minh, đây có nghĩa là anh sắp khỏi hẳn đúng không.

Hơn nữa hình như thời gian lên cơn cũng ít đi. Cô nhẩm tính một chút, trước kia ít nhất cũng lăn lộn hơn một giờ mới có thể mệt mà ngủ, hiện tại không đến nửa giờ anh đã an tĩnh trở lại. Tuy rằng nói quanh thân đều lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng biểu cảm của anh đã đỡ hơn nhiều, không hề còn thống khổ như trước.

Cao Dật mở nhẹ hai mắt, nhẹ nhàng thở ra.

Thật tốt, lại tỉnh rồi.

Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay Cao Dật, mới phát hiện bàn tay to lớn vốn luôn khô ráo ấm áp hiện tại tràn đầy mồ hôi. Cô vĩnh viễn nhớ lúc cô bất lực thì chính đôi tay này cho cô mọi thứ.

Hiện giờ mặc kệ như nào cô đều phải làm đôi tay này ấm áp trở lại.

“Cảm ơn em.” Ngón tay Cao Dật khẽ động không có bao nhiêu sức lực, anh nặng nề chìm vào giấc ngủ, anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói được câu cảm ơn.

Anh còn cần thể thực, còn cần thời gian, còn cần tinh lực để ứng phó với lần phát tác tiếp theo.

Hạ Nhược Tâm thấy anh ngủ rồi mới cẩn thận đứng lên nhưng chân cô hơi tê, cô đợi một lúc mới đi ra ngoài, từ toilet bê sang một chậu nước ấm, cầm khăn lông lau cho anh sạch sẽ.

Sở Luật không biết trở lại từ khi nào, thần sắc có chút ám nhiên, xoay người đứng dựa vào tường.

Một người ở trong, một người ở ngoài.

Rõ ràng chỉ cách nhau một bức tường nhưng chính là khoảng cách giữa hai người, giống như ở chân trời gốc bể, giống như anh đã bước được chín mươi chín bước mà cô cuối cùng vẫn lùi lại một bước.

Giữa bọn họ rốt cuộc là như thế nào? Anh cười khổ, chẳng trách người khác.

Đều do chính anh tạo nghiệt này.

***

Lúc Vệ Lan trở về chỉ có một người, Tiểu Vũ Điểm quay lại nhà của phu nhân Mỹ Phù, chờ đến khi Cao Dật khỏe lại bé mới có thể về nhà. Cao Dật nghiện ma túy một ngày lên cơn vài lần, người lớn ứng phó cũng đủ mệt mỏi rồi, huống chi là một đứa trẻ.

Vệ Lan bước nhẹ nhàng, cẩn thận đẩy cửa ra, ghé mắt nhìn vào liền thấy Cao Dật đã tỉnh. Anh đang nhẹ nhàng vỗ về tóc của Hạ Nhược tâm, mà cô đang ghé vào mép giường đã ngủ rồi.

Vệ Lan lúc này thật hối hận, sao mình lúc trước không kiên trì đến cùng, lại để Tiểu Dật cưới Bạch Lạc Âm. Nếu không phải bà do dự không quyết đoán, có lẽ hiện tại con trai bà đã có hạnh phúc, mà cũng không như bây giờ bị nghiện ma túy nửa sống nửa chết.

Còn may, Hạ Nhược Tâm không rời không bỏ con trai bà, còn may, con trai bà còn có hy vọng.

Chỉ cần qua được cơn bão này mọi chuyện đều sẽ tốt.

Bà lau một chút nước mắt rồi vào bếp chuẩn bị một chút thức ăn. Khả năng lát nữa bọn họ tỉnh lại sẽ đói bụng, mà trận này họ cũng chưa đánh xong, có lẽ cần thêm mấy ngày nữa.

Thời gian có khi thật sự có thể chữa lành mọi thứ, có lẽ mọi chuyện cũng theo thời gian thay đổi mà khỏi hẳn, hoặc sẽ theo thời gian trôi đi mà biến thành nhạt nhẽo. Cao Dật cũng vậy.

***

Cao Dật đi ra, thần sắc đã tương đối tốt. Anh ngồi xuống sô pha, vừa lúc Sở Luật cũng ở đó.

“Chừng nào thì anh trở về?” Anh không khách khí hỏi, đương nhiên hỏi như vậy chính là đuổi người.

“Lúc nào cần về thì về.” Sở Luật vắt chéo hai chân của mình: “Anh vẫn chăm sóc mình cho tốt đi. Là bác sĩ anh lại dính phải thứ này, thật đúng đã ném hết mặt mũi của bác sĩ.”

“Không cần anh quản.” Cao Dật tự rót cho mình một cốc nước rồi uống.

Anh buông cái ly xuống, nhàn nhạt nhìn chằm chằm Sở Luật.