Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 729: Giết người

Sở Luật xoa xoa ấn đường của mình, anh đem notebook đặt ở trên bàn, lúc này mới ngáp một cái. Trời đã sắp sáng, còn may là cuối tuần không cần đi làm, nếu không anh thức muộn như vậy căn bản không còn sức để giải quyết với công việc tại công ty.

Anh nằm xuống, lật lại người, rõ ràng mệt vậy lại rất khó ngủ.

Anh lấy từ cổ tay ra một thứ, đúng là bùa hộ thân anh mang theo khi còn nhỏ. Anh mất đi hơn hai mươi năm hiện giờ đã trở lại trên người anh, có điều cô dâu khi anh muốn cưới khi còn nhỏ rốt cuộc không trở lại.

***

“Anh muốn ăn bánh mỡ vàng em làm.” Cao Dật xoay người đặt tay lên vai Bạch Lạc Âm: “Đã lâu không có ăn.” Khóe môi anh hơi nhếch lên, thực sự có chút hồi ức ở nơi nào: “Anh nhớ, khi đó em làm bánh mỡ vàng ăn rất ngon, nhiều năm đã qua như vậy anh vẫn nhớ nhất hương vị đó, có điều ngon nhất vẫn là em làm.”

Trong lòng Bạch Lạc Âm rất vui, khuôn mặt tươi cười: “Được, vậy em liền đi làm cho anh.” Cô ném túi xách của mình xuống rồi đi vào bếp, chuẩn bị làm món bánh mỡ vàng sở trường cho Cao Dật ăn.

Cô cái gì cũng sẽ không làm, nhưng bánh mỡ vàng lại là theo học một đầu bếp nổi tiếng học được. Lúc trước chính bởi vì Cao Dật thích ăn cho nên cô mới đi học, hiện giờ có phải anh như trước kia không, nhớ tới bánh mỡ vàng cũng là nhớ tới tình cảm trước kia cho cô.

Nàng tâm hoa nộ phóng, nàng kinh hỉ dục khóc. (Không biết có liên quan tới câu thơ nào không, ý trong lòng cô nở hoa, rất vui vẻ).

Chỉ có điều cô không biết, lúc cô vừa xoay người là ý cười trên khóe môi Cao Dật cũng tắt ngấm.

Anh hận thấu xương, lòng anh như tro tàn.

Đi vào phòng tân hôn của hai người, ảnh cưới treo trên tường chính là châm chọc lớn nhất đối với anh. Kỳ thật anh đã xuôi theo số mệnh, vậy mà vì cái gì cô phải đối với anh như vậy.

Anh dùng sức nắm chặt cánh tay mình, sự đau đớn này cũng không bằng nỗi đau trong lòng anh, không bằng nỗi hận trong lòng anh.

Buông tay xuống, anh đi tới ngăn tủ kéo từng ngăn kéo ra tìm kiếm, đến một ngăn kéo anh không kéo ra được, đây là đã bị khóa.

Anh xoay người mở ngăn kéo bên cạnh, có những thói quen của anh Bạch Lạc Âm biết, mà thói quen của Bạch Lạc Âm anh cũng biết.

Ngăn kéo mở ra, anh thò tay vào bên trong tìm kiếm, một hồi lâu anh lôi ra một chiếc chìa khóa.

‘Tạch’ một tiếng, ngăn khóa kia bị kéo mở ra, đồ vật bên trong cũng lộ trước mặt anh. Anh mang bao tay vào, đem hộp bên trong ra, lại mở hộp ra bên trong có một ít thuốc, lại có một cái ống tiêm. Anh đem thuốc đưa lên xem kĩ.

Thước ngủ cao cấp, anh lắc lắc cái trai trong tay, thuốc điều chế đặc biệt, là bút tích của Bạch Lạc Âm. Có năng khiếu như vậy sao không đi làm dược sĩ đi, nói không chừng còn có thể vì quốc gia cống hiến, trở thành dược sĩ cấp bậc nhân tài của quốc gia.

Anh lại lấy ra một ít đồ vật, số lượng còn không nhiều, đây là thuốc phiện.

Anh đem hộp thuốc nguyên trạng thả lại, đóng ngăn kéo, rút chìa khóa, rồi ném ở ngăn kéo cũ. Bao tay y tế cũng tháo ra, ném vào thùng rác bên cạnh.

Một lát sau Bạch Lạc Âm bê vào hai cái đĩa.

“Dật, anh xem, em đã làm xong bánh mỡ vàng anh thích ăn nhất.”

Cao Dật lấy một khúc cắn từng miếng, mà ánh mắt trước sau đều có chút sắc ở bên trong.

“Đúng vậy, anh thích ăn bánh mỡ vàng nhất. Hôm nay được ăn rồi, sau này có còn được ăn nữa không?”

“Đương nhiên có thể.” Bạch Lạc Âm ngồi gần lại, đem đầu mình dựa lên trên vai anh: “Chỉ cần anh muốn ăn em sẽ làm cho anh ăn. Mọi lúc em đều sẽ làm, em sẽ vì anh cả đời làm bánh mỡ vàng cũng được.”

“Được.” Cao Dật đáp lời, chỉ là trong mắt anh không có nửa phân ý cười.

Cả đời, sợ là không có khả năng.

Vào buổi đêm, Bạch Lạc Âm lại tiêm một mũi cho Cao Dật. Cô vẫn luôn điều chỉnh chính xác lượng thuốc, sẽ không nhiều cũng không ít, trong thời gian ngắn Cao Dật sẽ không có cảm giác gì khác thường. Chỉ hơn một tháng nữa toàn bộ cuộc sống của anh đều là cô, anh sẽ thích một mình cô, cũng chỉ yêu một mình cô.

Có điều thuốc cũng không còn nhiều lắm, cô mở hai mắt mới nhớ ra, có lẽ cần đi mua thêm một ít.

***

Bạch Lạc Âm lại chuẩn bị một đống công việc cho Cao Dật. Nghĩ đến công việc, theo tính cách Cao Dật, không làm xong sẽ không nghỉ ngơi, cho nên hôm nay cả ngày anh đều ở chỗ này.

“Dật, em hẹn bạn đi chơi. Lát sẽ trở về.” Nói rồi Bạch Lạc Âm liền cúi đầu hôn trên mặt Cao Dật một cái. “Anh chờ em về nha.”

“Ừ.” Cao Dật đáp ứng. “Hôm nay công việc nhiều, khả năng tới tối anh cũng không rảnh.”

“Em biết.” Bạch Lạc Âm chỉnh chút quần áo trên người, mang giày cao gót rồi đi ra ngoài.

Chờ đến khi Bạch Lạc Âm trở về đã sắp đến buổi chiều, Cao Dật nửa híp mắt dường như không thoải mái.

“Dật. Anh sao vậy?” Bạch lạc Âm vừa thấy anh như vậy trong lòng liền quýnh lên, lại có suy nghĩ có phải lên cơn nghiện ma túy không. Nhưng không có khả năng, rõ ràng hôm qua cô đã tiêm cho anh, nhưng bộ giác Cao Dật hiện tại rất giống như đang lên cơn nghiện.

“Anh cảm thấy hơi kì lạ.” Cao Dật đứng lên, thân thể hơi lảo đảo. “Lạc Âm, đưa anh tới bệnh viện.” Anh nói xong đầu cũng dựa vào vai Bạch lạc Âm, lông mày hơi nhăn lại, sắc mặt cũng rất khó coi.

“Em nghỉ ngơi chút đi, em sẽ đi gọi bác sĩ cho anh.” Bạch Lạc Âm vội vàng đỡ anh tới phòng ngủ.

“Chúng ta cứ đến bệnh viện, không cần phiền toái.” Cao Dật mở to mắt, vẫn muốn đi bệnh viên. “Anh là bác sĩ, nghe anh.”

Thân thể Bạch lạc Âm cứng một chút, có điều vẫn cứ đem Cao Dật hướng tới giường.

“Đi bệnh viện.” Cao Dật xoa xoa ấn đường của mình, tỏ ra cực kì khổ sở.

“Được. Đi bệnh viện.” Bạch Lạc Âm đồng ý. Đương nhiên không có khả năng cô đưa đi, mà cô kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một chiếc chìa khóa, lại mở một ngăn kéo khác, đem một chiếc hộp nhỏ ra.

Sau đó là lặp lại những động tác không biết mình đã làm bao nhiêu lần.

Cô mang ống tiêm ra, vừa lúc định tiêm cho Cao Dật lại nghe một tiếng thét lớn trong phòng truyền đến. Tay cô chỉ run một chút, ông tiêm cứ như vậy chui vào bên trong cánh tay Cao Dật, mà chính cô lại còn bị dọa trợn mắt há mồm, không chút phản ứng.

Lúc này cửa lò sưởi vốn đóng đột nhiên bỉ mở ra, từ bên trong chạy ra một đứa trẻ choai choai, vừa chạy vừa hét chói tai: “A, giết người, giết người!”

“Không…” Bạch lạc Âm muốn ngăn cản, nhưng đã chậm mất. Cô đuổi theo ra, đi quýnh cả lên, chân cũng không biết thế nào ngoẹo một cái, từ mắt cá chân truyền đến đau đớn.