Hoa tường vi đỏ nở rộ khắp nơi, khắp cả nông thành đều là hương thơm này. Nơi này không phải thị trấn nổi danh về nước hoa ở nước Pháp, không cần xịt nước hoa thì toàn bộ xung quanh cũng đã mùi thơm ngào ngạt.
Từ nơi này đi ra, trên đường dường như đều mang theo hương thơm nhè nhẹ, có tường vi, có tulip, cũng có hoa hồng.
Bạch Lạc Âm cầm lấy một chiếc dương cầm bằng thủy tinh cơ bằng bàn tay từ trên bàn.
Cái này mà đẹp sao? Cô nhìn mãi cũng không thấy nó đẹp chỗ nào. Thủy tinh bình thường, vẫn là đồ do người làm nhìn rất thô. Hơn nữa cô ghét Cao Dật đem cái này giống như báu vật, giống như là đối với phụ nữ kia.
Đột nhiên, cô nheo mắt lại một chút, chẳng lẽ bởi vì…
“Đưa anh.” Cao Dật muốn lấy lại cái dương cầm bằng thủy tinh.
“Không đưa.” Bạch Lạc Âm giấu cái dương cầm ở phía sau mình. “Cái này em rất thích, hay anh tặng em đi.”
“Đưa anh!” Ấn đường Cao Dật bắt đầu nheo lại cau có, từng bước tới gần Bạch lạc Âm. Anh đi từng bước về phía trước, đôi mắt đen rất lạnh lẽo.
Bạch Lạc Âm run một chút, cô cắn môi, ẩn giấu sự ghen ghét trong mắt. Sau đó từ phía sau chìa đôi tay ra, trong lòng bàn tay hiển nhiên là một chiếc dương cầm nho nhỏ bằng thủy tinh.
Tay cô run lên, ngón tay cũng buông ra.
‘Bang’. Tiếng chiếc dương cầm rơi trên mặt đấy, nháy mắt biến thành hàng trăm mảnh nhỏ. Hàng bình thường, cũng là thủy tinh, không có khả năng là nhựa, lại huống chi đây cũng chỉ là loại thủy tinh bình thường.
Trên mặt đất đầy mảnh nhỏ thỉnh thoảng soi thấy hai khuôn mặt người, một cái không biểu cảm, một cái lại vặn vẹo đắc ý.
Đúng rồi, chính là như vậy. Cô không chiếm được thì người khác cũng đừng mơ có được. Cô không thích, dẫu có giữ lại cũng không có khả năng để nó xuất hiện trước mặt mình, khiến cho lòng mình ngột ngạt.
Bạch Lạc Âm đem tay đặt ở miệng mình: “A, em lại không cẩn thận, làm rơi vỡ mất rồi.”
Tầm mắt Cao Dật dừng trên mặt cô, hoàn toàn lạnh nhạt, làm Bạch lạc Âm nhẹ nhàng mím môi đỏ lại, sau đó tiến đến ôm lấy eo anh, đem thân mình hấp dẫn lả lướt của mình chui vào lòng ngực anh.
“Thật xin lỗi, Dật! Em không có ý, em thật sự không cố ý, mong anh đừng giận em.”
Âm thanh cô rất mềm, thái độ cũng tốt, giống như đứa bé đã làm sai chuyện gì đang chờ người lớn tha thớ. Chỉ là trên gương mặt tươi cười kia có thể thấy rõ là cố tình.
Con người vốn dĩ có ngàn mặt, chỉ là không biết khi nào mới là bộ mặt thật.
Ngày 18 tháng 3.
Rất nhiều vòng hoa kết bằng hoa hồng to lớn để chuẩn bị cử hành hôn lễ. Hoa hồng đại diện cho tình yêu, đại diện cho hạnh phúc hôn nhân, đại diện cho sự chúc phúc chân thành. Đây là một thị trấn nhỏ trồng hoa hồng, cho nên nơi này khắp nơi đều tràn ngập hương hoa. Từ sáng sớm đã không ít xe vận chuyển hoa từ nông trang đi.
“Cô không đi xem hôn lễ sao?” Phu nhân Mỹ Phù là một phụ nữ da đen, cơ thể rất rắn chắc, bà đang ôm Tiểu Ái Mê. “Đi thôi, chúng ta đi xem kết hôn, là bên kia một sơn trang, cũng là người ngoại quốc giống cô, đều là da vàng mắt đen.”
“Cảm ơn, tôi không đi.” Hạ Nhược Tâm chỉ giá vẽ trong tay mình: “Tôi còn phải làm việc, cho nên không đi.”
“Thật đáng tiếc.” Phu nhân Mỹ Phù nhấc váy mình lên, ôm Tiểu Mái Mễ đi theo đám người đang chạy qua. Mà thể lực của cô thật tốt, ôm theo đứa bé rồi vẫn có thể bước nhanh như vậy.
“Mẹ, bọn họ đi đâu vậy?”
Tiểu Vũ Điểm ôm theo một đám hoa tới, bé đi nhặt hoa rơi. Mẹ nói sẽ lấy cánh hoa cho bé tắm, tắm xong rồi cơ thể sẽ có mùi hương của hoa, cho nên bé liền đi nhặt hoa hồng. Bé rất ngoan, sẽ không chạm vào bông hoa, chỉ nhặt các cánh hoa nhỏ rơi trên mặt đất, hơn nữa bé đã nhặt được rất nhiều.
Hạ Nhược Tâm vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của con gái. Bọn họ, đúng vậy, bọn họ đi làm cái gì. Bọn họ đi làm chứng cho chân ái, hay đi làm chứng cho hôn lễ. Mà mặc kệ có chân ái hay không, có nhiều người chứng kiến cùng chúc phúc cho hôn lễ như vậy, có lẽ cô cũng muốn nói một câu chúc mừng.
Chóp mũi cô lại hơi cay cay, sau đó ôm cơ thể nho nhỏ của con gái vào lòng.
Tiểu Vũ Điểm cũng vui vẻ dựa vào cổ mẹ, đôi mắt to sáng ngời cười rất tươi.
Bé còn không biết cuộc sống khó khăn, bé còn sẽ cười, chính là bé không biết mẹ của bé rốt cuộc cười không nổi.
Nơi xa, tiếng chuông giáo đường truyền tới, nhiều đóa hoa hồng tung lên không trung, một đôi nam nữa trẻ đẹp đi ra, bước trên thảm đỏ. Những cánh hoa hồng nhiều màu sắc bay lên không trung, rồi sau đó rơi đầy xuống đất thanh hương.
Hạ Nhược Tâm vẫn luôn nhìn về phương xa.
Đây là lần thứ hai, lần thứ hai.
Lần đầu tiên là Sở Luật, lần thứ hai là Cao Dật.
Một người đã cưới cô, một người hẹn cưới cô. Chỉ là lời nói của đàn ông thật sự có thể tin sao. Kết quả là cô vẫn chỉ lẻ loi một mình, không đúng a, còn có một đứa con gái xinh đẹp. Các cô sẽ giống như trước kia, sống nương tựa lẫn nhau, chỉ có hai người, không còn ai khác.
Buổi tối, chim chóc trên những cành cây đều im ắng, dường như đã không còn một chút tiếng động. Đầu đường đèn chiếu sáng toàn bộ đường phố, rất trống trải, trong không khí cũng có từng sợi nhàn nhàn hương thơm, mùi hương nơi này lan đến đại biểu tình yêu, đại biểu tâm ý, nhưng lại không đại biểu vĩnh hằng.
“Dật, anh sao vậy?” Môi đỏ của Bạch Lạc Âm run rẩy, cô vẫn mặc chiếc áo cưới trắng tinh, thuần khiết như thiên sứ. Chỉ là hiện tại thiên sứ tức giận, mà người đàn ông trước mặt cô đã sớm cởi áo khoác âu phục, áo trong cũng đã cởi ra vài nút áo.
“Anh không có ý gì.” Cao Dật cười, khóe môi hoàn mỹ khẽ cong lên: “Anh chỉ muốn ngủ ở thư phòng.”
Sắc mặt Bạch Lạc Âm có chút khó coi, thỉnh thoảng kéo chiếc váy cưới của mình lên. Loại khó chịu này quả thật khiến cô không chịu đựng nổi. Cô đã đến được bước này, vì điều gì mà anh ấy không muốn tiếp nhận cô.
“Dật…" Cô tiến lên một bước ôm chặt eo Cao Dật. “Chúng ta đã kết hôn, chúng ta đã là vợ chồng. Dẫu anh có phải đi thì cũng không cần phải là hôm nay. Được không? Xin anh.”
Cao Dật cúi đầu, vốn định lấy tay mình cỡ tay cô trên eo. Nhưng rồi cái gì anh cũng không làm, cứ đứng như vậy, không biết là đang đợi, đang suy nghĩ hay là chấp nhận số mệnh.
Buối tối này giữa bọn họ không phát sinh chuyện gì. Đây là đêm tân hôn của bọn họ, lại chính là đêm tân hôn đáng chết.
Bạch lạc Âm ngồi dậy, cô đưa chân đi xuống giường, sau đó kéo ra một cái ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một ít đồ vật. Dưới ánh đèn mờ ảo khuôn mặt cô ẩn hiện sự hắc ám, có chút dữ tợn.
Cô lại đi tới mép giường, sau đó ngồi xổm trước mặt Cao Dật, vươn tay nhẹ nhàng vô về mặt anh.
“Dật, anh vì cái gì mà đối xử với em như vậy? Anh biết mà, em đã yêu anh nhiều năm như vậy, rốt cuộc chúng ta ở bên nhau, chúng ta cả đời ở bên nhau có tốt không. Vĩnh viễn không rời xa nhau.”
Nói rồi, cô liền cầm lấy một thứ đặt ở dưới mũi Cao Dật, khuôn mặt cô ngày càng cổ quái, cũng ngày càng lành lạnh.