"Mẹ, búp bê của Tiểu Vũ Điểm đâu?" Bé mở to hai mắt hỏi Hạ Nhược Tâm, không có búp bê bé sẽ không ngủ được.
"Ở đây." Hạ Nhược Tâm từ bên trong ngăn tủ lấy búp bê của Tiểu Vũ Điểm ra, đặt ở trên tay bé, chỉ là Tiểu Vũ Điểm lại kỳ quái ôm búp bê, nhăn lông mày lại: "Mẹ, búp bê bẩn rồi.". Bé dùng tay phủi phủi, sau đó mới ôm búp bê trở lại trong lòng.
Bé ngáp một cái rồi đi vào giấc ngủ.
"Cao Dật, Tiểu Vũ Điểm là thế nào?" Đợi sau khi Tiểu Vũ Điểm ngủ, Hạ Nhược Tâm mới ngẩng đầu hỏi Cao Dật. Đây là bé làm sao vậy, sao đột nhiên lại không biết Cao Dật, trước kia người khác hỏi bé, bé đều nói là ba tuổi rưỡi, sao lại thành ba tuổi.
"Nhược Tâm, có lẽ không giống như em nghĩ." Cao Dật đứng lên, giơ tay đặt lên trán mình.
"Anh biết sau khi Tiểu Vũ Điểm tỉnh lại, hoặc nhiều hoặc ít sẽ để lại di chứng, nhưng lại không nghĩ tới sẽ là như thế này."
"Dáng vẻ của bé bây giờ thật ra không phải là đang nói dối, bé xác thật không nhận ra anh. Ba tuổi là bởi vì bé mất đi kí ức của mình nửa năm trước, nói cách khác bé thật ra chỉ là Tiểu Vũ Điểm ba tuổi mà thôi. Bé chưa từng mắc bệnh, chưa từng xảy ra tai nạn xe, mà trong trí nhớ của bé cũng không có người bố như anh, cũng không có ông bà nội của bé, thậm chí cái gì cũng không nhớ."
"Cái gì cũng không nhớ?" Hạ Nhược Tâm sửng sốt.
"Đúng vậy." Cao Dật gật đầu một cái, tay đặt ở phía trên bả vai Hạ Nhược Tâm.
"Nhược Tâm, cái này thật là là chuyện tốt bởi vì anh còn đang lo lắng bé sẽ bị ảnh hưởng đến trí lực hoặc là đôi mắt hay không, hiện tại xem ra bé chỉ mất kí ức nửa năm mà thôi, cũng không có vấn đề gì lớn."
"Nhưng bé đã quên mất anh." Hạ Nhược Tâm khó chịu, cảm thấy như vậy thật sự rất không công bằng, không công bằng đối với Cao Dật, Tiểu Vũ Điểm nhớ một người mẹ là cô nhưng lại quên mất một người bố đối với bé tốt như thế.
"Không sao mà." Cao Dật nhẹ nhàng ôm Hạ Nhược Tâm vào lòng, mà Hạ Nhược Tâm cũng không giãy giụa: "Nhược Tâm, anh cũng không cảm thấy anh quan tâm uổng phí, bởi vì anh đã khiến bé vui vẻ, mà bé cũng làm cho anh vui vẻ, thật ra quên đi sự tình trong nửa năm này đối với bé chưa chắc đã là chuyện không tốt, bị bệnh, tai nạn xe, còn có quá nhiều chuyện đã làm trong lòng bé phải chịu đựng rất nhiều, quên đi là tốt nhất bởi vì bé sẽ trở về khi bé ba tuổi."
"Còn có." Cao Dật biết Hạ Nhược Tâm suy nghĩ gì, anh lắc đầu: "Em không cần lo lắng cho anh, anh sẽ khiến Tiểu Vũ Điểm một lần nữa tiếp nhận anh, em đừng quên thật ra Tiểu Vũ Điểm không quên nhiều, bé nhớ con búp bê kia thì cũng sẽ nhớ anh, anh cũng sẽ là bố của bé."
Hơn nữa, bé quên người bố Cao Dật này thật ra cũng chính là quên Sở Luật, đối với bọn họ lúc này mới thật sự là công bằng.
Hạ Nhược Tâm vẫn cảm thấy rất có lỗi đối vói người đàn ông này, trong lòng cô cực kì áy náy.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều." Cao Dật lại cười nói: "Chúng ta phải nhanh kết hôn, đến lúc đó bé là con gái của chúng ta còn không cho rằng anh là bố sao? Em cũng đừng quên Tiểu Vũ Điểm vẫn luôn thích người bố này, kí ức có thể quên nhưng thói quen lại không thay đổi."
Chỉ là có lẽ hành trình của bọn họ phải thay đổi một chút, thật ra nếu không phải Tiểu Vũ Điểm đột nhiên xảy ra chuyện thì bọn họ đã bay đến nước Anh, rời khỏi nơi này. Mà hiện tại bọn họ phải ở lại đây vài ngày, Tiểu Vũ Điểm xảy ra chuyện này tuyệt đối không thể ngồi máy bay trong thời gian dài.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng thở hắt ra, chỉ là không biết vì sao vừa nghe thấy hai chữ kết hôn kia làm trái tim cô lại nặng nề, cô đã kết hôn cũng từng ly hôn, cô mang theo hy vọng kết hôn rồi lại thống khổ ly hôn. Nhưng cô biết người đàn ông trước mặt này sẽ đối với cô rất tốt, sẽ không giống với người kia.
Sẽ, cô tin bản thân nhất định sẽ hạnh phúc, mà người đàn ông này cũng sẽ cho cô hạnh phúc, chỉ là tại sao cô lại luôn có cảm xúc mãnh liệt muốn khóc.
Cô nhắm chặt hai mắt, nỗ lực áp xuống cảm giác nặng nề trong lòng, làm bản thân nở nụ cười, đây không phải điều cô luôn luôn muốn sao, hiện tại chỉ cần một bước là có thể đến nhưng tại sao cô lại muốn lùi bước.
Lúc này trong hai mắt Cao Dật hiện lên một chút gì đó, sắc mặt anh lại trầm trọng bất thường, đây thật ra là một cuộc cạnh tranh không công bằng mà anh vẫn muốn đánh cược một ván.
Tiểu Vũ Điểm lại ôm chặt búp bê trong ngực, trên trán bị thương làm bé ngủ cực không thoải mái, cho đến khi một bàn tay to đặt trên trán bé, bé mới mơ mơ màng màng mở hai mắt.
"Chú..." Cánh môi nhỏ của bé giơ lên cười một chút, thật là ấm áp.
"Con thể thể gọi là bố vì chú chính là bố của con."
Tiểu Vũ Điểm lại nhắm hai mắt lại, có điều bé lại một lần nhớ kĩ người đàn ông này, bé rất thích, mà bé càng thích người bố này, Tiểu Vũ Điểm muốn mẹ cũng muốn bố.
Cao Dật thay Tiểu Vũ Điểm kéo chăn lên, ngón tay cẩn thận xoa trán của bé, anh biết bé đau nhưng cố gắng chịu đừng mấy ngày là được, bé sẽ nhanh khỏi.
Mà xác thật cũng theo như lời Cao Dật, Tiểu Vũ Điểm thật sự khỏe rất nhanh, khuôn mặt bé càng ngày càng hồng nhuận, chưa đến mấy ngày đã khôi phục lại thành gương mặt quả táo.
Mà điều bé kì lạ chính là xung quanh bé có rất nhiều người xa lạ.
Có một bà nội, một ông nội, còn có một người chú, đương nhiên còn có một người chú rất kì lạ, lúc chú tới gặp bé luôn không nói chuyện nhiều nhưng lại mang cho bé nhiều thứ rất vui.
Tiểu Vũ Điểm giang tay ra, mặc dù trên trán bé còn đang quấn băng vải nhưng đã có thể xuất viện, hơn nữa bởi vì Cao Dật là bác sĩ chủ trị của bé nên bé ở nhà hay ở bệnh viện thật ra đều giống nhau.
"Bố ơi, ôm một cái." Bé ngọt ngào nói, mà một câu bố kia của bé đương nhiên là chỉ Cao Dật. Mặc dù đột nhiên có thêm một người bố nhưng bé cũng không chán ghét chút nào, thậm chí còn rất thích, có lẽ kí ức của bé thật sự quên mối quan hệ thân thiết với Cao Dật nhưng niềm yêu thích của bé đối với Cao Dật một chút cũng không thay đổi.
"Được rồi, chúng ta về nhà." Cao Dật thay Tiểu Vũ Điểm đi giày rồi bế bé lên, Hạ Nhược Tâm đã thu dọn xong, cô vươn tay lau mồ hôi trên đầu, mặc dù rất mệt nhưng chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát khỏe mạnh của Tiểu Vũ Điểm, cô sẽ cảm thấy rất thỏa mãn.
"Nhược Tâm, chúng ta về thôi." Cao Dật đi đến, đưa một bàn tay nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm.
"Được." Hạ Nhược Tâm gật đầu được Cao Dật kéo ra khỏi phòng bệnh, còn lại Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn được Cao Dật ôm, yên tĩnh nghịch tay búp bê được ôm trong ngực bé.