Đừng nghĩ rằng Tiểu Vũ Điểm chân nhỏ, người lại bé nhưng tốc độ chạy rất nhanh, người lớn muốn đuổi kịp cũng phải mất công sức huống chi là trên đùi Sở Luật đang bị thương.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm ở đây." Bé không ngừng vẫy tay chạy về phía Hạ Nhược Tâm.
Rất xa Hạ Nhược Tâm đã nghe được giọng nói mềm mại của con gái, cô vội vàng quay đầu, quả nhiên nhìn thấy một thân hình nho nhỏ đang chạy về phía mình, trên người đứa bé còn mặc một chiếc váy màu xanh da trời là chiếc mà hôm nay cô cố ý mặc cho con gái.
"Mẹ..." Tiểu Vũ Điểm nhìn thấy Hạ Nhược Tâm nên vô cùng vui sướng, chân nhỏ không ngừng chạy nhanh về phía trước.
Đột nhiên Hạ Nhược Tâm như nhìn thấy gì đó, toàn bộ huyết sắc trên mặt đều cạn sạch.
"Tiểu Vũ Điểm, không được đến đây, không được lại đây!" Cô hoảng sợ gọi to, nhưng lúc này Tiểu Vũ Điểm chỉ nghĩ muốn tìm mẹ căn bản không nghe rõ mẹ đang nói gì, càng không nhìn thấy một chiếc xe đang chạy nhanh về phía bé.
"Tiểu Vũ Điểm." Đồng tử Sở Luật bỗng nhiên co rụt.
"Không được!"
"Không..."
Hai giọng nói khác nhau, sau đó một tiếng phanh xe cực lớn vang lên, cơ thể như một con bướm nhỏ bị đâm sang một bên.
"Tiểu Vũ Điểm..." Hạ Nhược Tâm giống như phát điên chạy nhanh về phía trước, nhưng vẫn chậm một bước, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể bé nhỏ như một con búp bê vải bị đụng phải bay lên sau đó lại rơi xuống.
Sở Luật kéo chân bị thương, hai mắt đỏ ngầu chạy đến bên cạnh con gái, anh cẩn thận ôm cơ thể nhỏ nhắn của con lên, thân thể mềm mại được anh ôm trong lồng ngực, lông mi dài run run vô lực, ngay cả đôi môi nhỏ ngắn hồng hào cũng mất đi huyết sắc, một dòng máu ghê người đang chảy từ trên đầu bé xuống, thậm chí còn nhiễm đỏ đôi tất màu trắng trên chân bé.
"Tiểu Vũ Điểm..." Hạ Nhược Tâm ngồi xụp trên mặt đất, vô lực bước thêm một bước, tay cô run rẩy đặt ở trên mặt con gái, sao lại nhiều máu như vậy, con gái cô làm sao vậy, làm sao vậy, cô chỉ cảm thấy trước mắt toàn màu máu, sau đó cái gì cũng không thấy.
Nếu con gái cô xảy chuyện gì vậy cô phải làm sao bây giờ?
Lúc này một bàn tay mạnh mẽ đặt trên bả vai cô: "Nhược Tâm, không được gấp, chúng ta sẽ cứu con, chúng ta nhất định có thể cứu con, con chưa chết, con đang chờ chúng ta cứu."
Sở Luật kéo một chân bị thương khó khăn đứng lên, anh biết anh phải bình tĩnh, anh nhất định phải bình tĩnh, đầu tiên phải đưa Tiểu Vũ Điểm đến bệnh viện, muộn một phút Tiểu Vũ Điểm sẽ nguy hiểm nhiều một phút.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay nhỏ của con gái, đứa nhỏ trong lòng Sở Luật vẫn đang hô hấp, bé chưa chết, bé còn chưa chết, bé đang chờ bố mẹ cứu mạng bé, Hạ Nhược Tâm vội vàng lau nước mắt trên mặt, thậm chí dùng sức lau mặt đau rát. Đúng vậy, cô không được gấp, không được căng thẳng, cô nhất định phải cứu con gái, nhất định sẽ cứu được con.
Tay cô kéo áo Sở Luật lại, Sở Luật chỉ cẩn thận ôm con gái trong lòng chạy tới chỗ đỗ xe, mới vừa lên xe lập tức cởi bỏ áo vest đắp lên người con gái. Hạ Nhược Tâm chỉ gắt gao ôm đứa nhỏ trong lòng, không nói một lời, cô áp tay lên mặt Tiểu Vũ Điểm, lúc này máu trên đầu đứa nhỏ không ngừng chảy ra ngoài, đứa bé như vậy có thể chảy bao nhiêu máu.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ, làm sao mới có thể để con không chảy máu nữa, bé còn nhỏ như vậy, bé mới có ba tuổi, bệnh của con cũng vừa mới khỏi.
Sở Luật không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước nhưng tay anh đặt trên vô lăng đang run rẩy không ngừng, mà anh phải làm bản thân bình tĩnh, cần phải thật bình tĩnh, anh phải cứu con gái, nhất định phải cứu đứa con gái duy nhất của chính mình.
Anh lái xe rất nhanh, thậm chí còn liên tiếp vượt đèn đỏ, anh cái gì cũng không màng chỉ một lòng muốn đưa con gái đến bệnh viện.
Mạng của con gái đang ở trong tay anh, cho nên anh nhất định phải bình tĩnh, nhất định.
Bên ngoài phòng cấp cứu.
Hạ Nhược Tâm ngây ngốc nhìn máu trên người mình, đây đều là của Tiểu Vũ Điểm, sao lại nhiều như vậy, cô ngẩng đầy, toàn thân đều không ngừng run rẩy.
Sở Luật ngồi bên cạnh cô, nắm chặt tay cô, mà trên người hai người họ đều có vết máu của Tiểu Vũ Điểm nhìn qua mà thấy ghê người.
"Anh họ, anh họ..." Đỗ Tĩnh Đường giống như bị điên chạy tới, lúc nhìn thấy những vết máu rõ ràng trên hai người, một cú sốc không nói lên lời, đó không phải là máu của bé đáng yêu chứ.
Rõ ràng ngày hôm qua anh còn đang ôm bé, còn mang bé đi ăn cơm ở nhà hàng Pháp, tại sao lại như vậy, sao lại xuất hiện sự tình này. Anh đi tới trước cửa phòng cấp cứu, cánh cửa đóng chặt. Anh vừa nghe tin tức đã lập tức chạy đến còn chưa thông báo cho mẹ và bác trai, anh sợ bọn họ không chịu nổi nên muốn chạy tới xem tình huống rồi mới báo lại.
"Anh họ, bé đáng yêu sao rồi, bé bị thương ở đâu, có nặng không?" Đỗ Tĩnh Đường vội vàng hỏi, trên đầu anh toàn bộ là mồ hôi không ngừng rơi xuống, thậm chí còn không có cách nào mà ngồi xuống.
Sở Luật nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, cố gắng hô hấp, nếu không làm như vậy anh cảm thấy máu toàn bộ cơ thể đều đã bị đóng băng, hoàn toãn lạnh ngắt.
Bảo bảo bị thương ở đâu? Anh không biết, anh thật sự không biết, dường như trên người đứa nhỏ đều là máu, chỗ nào cũng bị thương. Anh nắm chặt một tay kia của mình, muốn bản thân bình tĩnh lại, nhưng khi anh ôm cơ thể nhỏ nhắn đã sớm không còn tức giận kia thì anh thật sự không có cách nào bình tĩnh, anh có thể không cần con gọi anh là bố, anh có thể không cần nhìn thấy con gái chỉ cần cho anh biết con vẫn khỏe mạnh là được, nhưng không được tàn nhẫn như vậy, cứ như thế mà cướp đi con gái của anh.
Tiểu Vũ Điểm, đó là còn gái duy nhất của anh mà.
Ngay lúc này, cửa phòng cấp cứu được mở ra: "Mấy người ai là người nhà của đứa nhỏ."
Y tá gấp gáp hỏi, Sở Luật cùng Hạ Nhược Tâm nhanh chóng đứng lên, tay Hạ Nhược Tâm đang được Sở Luật nắm chặt, nếu không phải có anh duy trì có lẽ bây giờ cô có phải đã sụp đổ rồi không.
"Đứa bé mất máu quá nhiều cần truyền máu, kho máu trong bệnh viện bây giờ không đủ, mấy người ai là nhóm máu B?" Y tá vội vàng hỏi.
Nhóm B? Sở Luật buông lỏng tay Hạ Nhược Tâm ra, kéo một chân bị thương về phía trước: "Tôi nhóm máu B, tôi là bố của đứa nhỏ."
Đỗ Tĩnh Đường vội vàng giữ chặt áo anh: "Anh họ, anh quên rồi sao? Anh vừa mới bị thương cũng mất máu quá nhiều, hơn nữa bệnh của anh cũng chưa khỏi, sao có thể lấy máu được?"