Tần Lạc hơi giơ khóe môi lên, Sở Luật như vậy trước nay thật sự chưa từng gặp, quả nhiên là người đàn ông như vậy, một khi đã có tình cảm chân thành, vậy thì có thể thật sự không vui vẻ, càng là người lạnh lùng thì càng si tình mà.
"Đáng tiếc, cậu bỏ lỡ còn có con gái cậu." Tần Lạc khoanh hai tay trước ngực đứng ở đó, mà bốn phía trên người đều phản chiếu hình ảnh anh và một người đàn ông khác, bây giờ đang đặc biệt bại hoại, không có tình cảm thật tốt, giống như anh, sống rất tự do, chỉ là đứng trước một Sở Luật như này anh mới phát hiện, nếu chưa từng yêu thì có thể sẽ không có nuối tiếc lớn như thế này hay không?
Nghe được âm thanh cửa phòng mở, quay đầu lại nhìn thấy Hạ Nhược Tâm đang đứng ở cửa, ồ, vừa rồi bọn họ nói chuyện, nói vậy cô ấy đều đã nghe được đi?
"Thực xin lỗi, tôi quên đồ." Hạ Nhược Tâm cúi đầu, đi tới chỗ ghế sofa mình vừa ngồi, trên sofa có một chùm chìa khóa, chỉ là tay cô vừa mới vươn ra có một cánh tay khác còn nhanh hơn tay cô.
"Của em." Sở Luật cười có chút mệt, hai mắt che kín tơ máu, phía dưới đôi mắt có thể thấy được một tầng xanh, gần đây anh quá mức mệt mỏi, trên người bị thương còn cảm mạo, hơn nữa một đống công việc, hiện tại còn có thể đứng chỗ này anh cũng thật sự là da dày thịt béo. (ý chỉ thật trâu bò:">>)
Ngón tay Hạ Nhược Tâm khẽ run, một lúc lâu mới nhận lấy chìa khóa trong tay anh, khi nắm trong tay mình còn có thể cảm nhận độ ấm trên người anh.
"Cảm ơn." Cô nhẹ nhàng nói cảm ơn, mà Sở Luật chỉ lắc đầu: "Em vĩnh viễn cũng không cần nói cảm ơn với anh, anh nên cảm ơn em mới đúng, cảm ơn em đã sinh hạ Tiểu Vũ Điểm, cũng cảm ơn em đã để con gặp anh."
"Bé là con gái tôi, tôi đương nhiên sẽ sinh hạ bé." Hạ Nhược Tâm xoay người, trong mắt hiện một nỗi đau xót, Tiểu Vũ Điểm thật sự làm cuộc sống của cô rất mệt, nhưng cũng vì có bé mới làm bốn năm qua của cô sống đặc biệt phong phú, mà cô muốn sinh Tiểu Vũ Điểm ra không liên quan đến người bố của đứa bé, không liên quan đến bất kì ai, chỉ bởi vì bé là con gái cô, là bảo bối của cô.
Để Tiểu Vũ Điểm gặp anh đó là bởi vì anh dù sao cũng là bố của Tiểu Vũ Điểm, hơn nữa anh còn cứu Tiểu Vũ Điểm.
"Anh đưa em về." Sở Luật cố sức cười, sắc mặt anh so với vừa rồi còn kém hơn một chút. Anh đi tới phía trước Hạ Nhược Tâm, thân thể đột nhiên lung lay một chút.
Anh kéo cửa ra, ngay lập tức những ánh sáng sàn dội từ ngoài vào, trong lúc nhất thời chiếu lên khiến mắt anh không thể mở ra.
"Hạ tiểu thư." Tần Lạc đột nhiên mở miệng, anh dựa vào một bên, đặt tay trước ngực mình: "Hạ tiểu thư, cậu ấy bị bệnh, đừng để cho cậu ấy kiên trì nữa, cậu ấy bệnh rất nặng, thân thể cậu ấy bị bệnh, tâm cũng bị bệnh."
Bước chân Hạ Nhược Tâm hơi ngừng nhưng không trả lời, rồi sau đó tiếp tục đi theo bản năng về phía trước.
Tần Lạc buông tay ở trước ngực xuống, đến một bên sofa ngồi, anh duỗi hai đôi chân thẳng tắp, giữa môi đột nhiên hơi thở dài.
"Thật ra hai người các cậu đều bị bệnh, muốn tốt được, thật sự không phải dễ dàng như vậy. Đều bị bệnh, đều bị bệnh rồi..."
"Tần tiên sinh, anh làm sao vậy?" Nhân viên của anh từ bên cạnh đi đến, bệnh gì?
"Tần tiên sinh, anh bị bệnh sao?" Anh kì quái hỏi Tần Lạc, mà Tần Lạc chỉ cười đối với anh, lộ ra hai hàm răng trắng, nụ cười hút hồn này ngay cả một người đàn ông đều không thể phản kháng, cái ly trong tay lung lay thiếu chút nữa rơi xuống đất.
"Không, tôi không có bệnh, là cậu bị bệnh, xem đi, tay cậu đang run, thật sự rất run." Tần Lạc cười càng thêm yêu nghiệt, đôi mắt màu trà lại có một loại nhàn nhạt lạnh lẽo.
Bốn phía gương lộ ra đôi môi lạnh lẽo của một người đàn ông, ngay lúc này mím càng chặt hơn.
"Nhược Tâm, anh đưa hai người về." Sở Luật vươn tay đặt ở bả vai Hạ Nhược Tâm, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì vội vàng hạ xuống, anh biết cô không thích anh tiếp cận.
Mà anh thật sự không có nghĩ nhiều, cũng không có âm mưu gì, anh chỉ muốn đưa hai mẹ con về không để họ gặp nguy hiểm.
"Không cần, tôi và Tiểu Vũ Điểm có thể tự trở về." Cơ thể Hạ Nhược Tâm hơi sửng sốt bởi vì nhiệt độ thân thể của anh rất cao, cao gần như dọa người, mà sắc mặt anh trắng bệch không một chút huyết sắc, anh đang bị bệnh anh rốt cuộc có biết hay không.
"Nhược Tâm, anh chỉ muốn đưa hai người về cũng không thể sao?" Sở Luật cười khổ một tiếng, anh thật sự chỉ nghĩ muốn đưa hai người về, cũng muốn nhìn hai mẹ con nhiều hơn thật sự không cũng thể sao?
"Không cần, Cao Dật còn đang đợi tôi, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm." Hạ Nhược Tâm lại lần nữa nói lời lạnh lùng cũng khó lòng nhịn được ôm Tiểu Vũ Điểm đầu cũng không quảnh lại, trực tiếp bước đi. Mà Tiểu Vũ Điểm ghé vào trên vai mẹ, đôi mắt nho đen mở to nhìn chằm chằm Sở Luật ở phía sau, tay nhỏ gắt gao nắm áo Hạ Nhược Tâm, sau đó vùi đầu trên ngực Hạ Nhược Tâm.
"Anh họ, anh thế nào rồi?" Đỗ Tĩnh Đường vội vàng đỡ Sở Luật sắc mặt đang vô cùng trắng bệch, lúc này Sở Luật dường như đang sốt có chút mơ hồ, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào bóng dáng Hạ Nhược Tâm, trong đầu hồi tưởng gần như đi theo câu nói kia của Hạ Nhược Tâm.
Tôi không muốn khiến Cao Dật hiểu lầm, không muốn anh ta hiểu lầm, như vậy là không lo lắng cho anh có khổ sở hay không sao?
Quả thực không để trong lòng còn cần khổ sở cái gì.
"Anh không sao." Sở Luật kéo tay Đỗ Tĩnh Đường ra, anh kéo đôi chân đau đớn từng bước một đến phía chiếc xe, Đỗ Tĩnh Đường đứng tại chỗ rất lâu cuối cùng mới theo Sở Luật lên xe, anh ấy như thế này có thể lái xe sao? Nổ máy còn không nổi.
Anh cũng rất muốn đưa bé đáng yêu về nhưng hiện tại người đàn ông này dường như cần người khác đưa anh ấy đi.
"Lên xe." Tay Sở Luật đặt phía trên ngực, trên ngực thỉnh thoảng phập phồng, môi mỏng của anh đều đã nứt nẻ da.
Giữa môi anh thỉnh thoảng còn tràn ra lời thì thầm không rõ ràng lắm, hình như là anh xin lỗi, rất nhiều rất nhiều anh xin lỗi. Còn Đỗ Tĩnh Đường ngồi bên cạnh chỉ thở dài thật sâu, anh xin lỗi, hiện tại nói xin lỗi có ích gì.
Người kia đã không cần lời xin lỗi nhiều như vậy nữa.
Khởi động xe, anh cần phải nhanh chóng đưa người đàn ông này đến bệnh viện mới được, nếu không tổng giám đốc Sở sắp bị thiêu đốt thành tên ngốc ngồi.
Sau khi xe bọn họ rời đi, Hạ Nhược Tâm mới đi ra, trên tay còn nắm tay con gái.
"Mẹ, ba ba kia làm sao vậy?" Bé ngẩng đầu hỏi Hạ Nhược Tâm, thanh âm trong trẻo do khóc một thời gian dài nên hơi khàn khàn.