"Sở Luật, Hạ Nhược Tâm nói rất đúng, anh thật sự là ma quỷ, anh có thể cho một người phụ nữ đến thiên đường cũng có thể làm một người phụ nữ đột nhiên rớt xuống địa ngục không đáy. Sở Luật, người phụ nữ yêu anh thật sự rất đáng buồn.
"Cả Hạ Nhược Tâm và tôi cũng thế."
"Tôi vốn đang muốn nhìn anh bị tuyệt chủng, chẳng qua lại không nghĩ đến đứa bé kia còn sống. Có điều anh vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến sẽ được hai người họ tha thứ, bởi vì anh không cứu đứa bé kia, chính vì không cứu, người đàn ông ngay cả con gái ruột của mình cũng không cứu thì anh lấy tư cách vì làm bố?"
"Cho nên, Sở Luật, anh xứng đáng vô sinh, anh xứng đáng không có con, anh xứng đáng con gái anh sẽ gọi người khác là bố..."
"Chát" một tiếng, cắt ngang lời nói của Lý Mạn Ni. Mà đánh cô không phải Sở Luật mà là Tống Uyển. Ai có thể nghĩ tới Tống Uyển vẫn luôn dịu dàng như thế nhưng cũng sẽ có lúc tát người khác, bà kì thật không thích như vậy, nhưng người phụ nữ này thật quá đáng, bà chưa từng gặp người phụ nữ nào có chết cũng không sửa như vậy, đem tất cả mọi sai lầm đổ hết lên đầu người khác.
Làm như trên thế giới này tất cả mọi người đều bạc đãi cô ta, thiếu cô ta. Cô thật sự quá ích kỉ, so sánh với Hạ NHược Tâm làm bà cảm giác Lý Mạn Ni thật ghê tởm, mà bà nhịn không được lại giáng thêm một cái tát.
"Câm miệng, cô không có tư cách gì ở đây nói Sở gia chúng ta. Việc A Luật làm sai nó sẽ phải gánh vác, nhưng cô, trước nay cô chưa từng cho rằng chính mình sai sao? Cô cho rằng cô hạ dược chồng, cô là vì chính mình, vì chính dục vọng riêng của mình mà muốn hy sinh một đứa trẻ còn nhỏ, cô còn cảm giác cô đúng?"
"Hay cô cho rằng, cho mang thai con nhà người ta, cũng là đúng sao? Cô luôn miệng nói yêu Sở Luật, tất cả đều vì Sở Luật, nhưng tôi biết cô căn bản không yêu nó, cô chỉ yêu chính cô."
"Mẹ..." Sở Luật vội vàng đỡ cơ thể vì tức giận mà run rẩy của mẹ. Tống Uyển có thể chịu đựng bất luận là chuyện gì cô làm trước đây, nhưng lại thật sự không cách nào chịu đựng, cô làm tổn thương con của bà, còn làm tổn thương Tiểu Vũ Điểm.
Cháu gái bé nhỏ của bà mới chỉ có ba tuổi, lúc ấy, bé không có ai cứu, bé có bao nhiêu đau đớn.
Chỉ cần nhớ tới, đứa trẻ nhỏ âm thầm khóc lóc, bà liền đau lòng muốn mạng.
Bàn tay Lý Mạn Ni che lại gương mặt đau tê dại. Trước nay Tống Uyển chưa từng nói nặng lời với bất kì ai, huống chi là đánh người, lúc này đây, cô thật sự tức giận.
"Không sao, ngồi xuống đi, chúng ta không cần lo cho cháu." Sở Giang vội vàng an ủi vợ mình: "Hơn nữa Tiểu Vũ Điểm không có chuyện gì, cháu gái bé bỏng của chúng ta rất kiên cường mà, bé bây giờ sống rất tốt, rất đáng yêu cũng thực thông minh."
Sở Giang biết vợ chỉ quá đau lòng cháu gái, đứa bé kia lúc ấy nhất định chịu rất nhiều đau khổ, mà những cái khổ này vốn không nên phát sinh. Đều tại một người phụ nữ ích kỉ, một người đàn ông bất đắc dĩ, một gia đình dung túng mới làm ra quá nhiều đau khổ cho đứa bé vô tội.
"A Luật, để cô ta đi đi." Sở Giang vội vàng xua tay, không muốn để vợ chịu kích thích, bà gần đây đã rất vất vả, nếu không phải có Tiểu Vũ Điểm khả năng là sụp đổ mất.
Sở Luật đứng lên, đi đến bên người Lý Mạn Ni, sau đó ngồi xổm xuống, anh đặt tay lên trên mặt Lý Mạn ni, khuôn mặt này rất ít ai đánh đi, nhưng còn Hạ Nhược Tâm, anh bởi vì cô mà đối với cô ấy từng có bao nhiêu lần tàn nhẫn?
"Tôi biết tôi không nên cưới cô, nhưng, cô biết, tôi thích cô, tôi thích người lúc ban đầu, cho tôi cảm giác giống bóng dáng Dĩ Hiên, tôi thích sau khi kết hôn với cô, giống Nhược Tâm."
"Tôi đã từng nghĩ đối tốt với cô, nghĩ sẽ cho cô tất cả. Bởi vì, tôi muốn đền bù cô, tôi phát hiện tôi không đủ yêu cô, cùng phát hiện tôi không có cách nào quên được Hạ Nhược Tâm, cho dù là tôi hận cô ấy và yêu cô ấy, đều như nhau, cho nên thời gian bốn năm tôi không quên cô ấy."
"Tôi đối với cô áy náy, tô càng nghĩ đối tốt với cô, tôi thậm chí nguyện ý vì cô từ bỏ người tôi yêu nhất kia, tôi đã đợi cô ấy nhiều năm như vậy, cô biết không? Mạn ni, tất cả những chuyện này người khác không có được, tôi thật sự nghĩ sẽ cùng cô sống đến cuối đời cũng không sợ. Tôi biết người tôi yêu nhất không phải là cô, nhưng tôi cũng không nghĩ muốn ly hôn với cô."
"Chỉ là, cô tại sao lại phải làm ra chuyện như vậy, vì sao lại để tôi thất vọng?" Lý Mạn ni há to miệng, trên mặt chết lặng làm cô không cảm nhận được ngón tay Sở Luật, cũng không có cách nào mở miệng nói chuyện. Mà cô chỉ có thể lặng lẽ khóc lóc, cô muốn vươn tay chạm vào ngón tay anh, nhưng khi chạm vào anh, Sở Luật đột nhiên rút tay về.
"Luật..." Ngón tay Lý Mạn Ni đặt ở không trung, nắm chặt, cô muốn nắm giữ cái gì, nhưng cô bắt lại chỉ có không khí, buông tay ra vẫn không chạm đến được.
Hóa ra từ khi bắt đầu, cái gì cô cũng không có, nếu cô lúc ấy biết thỏa mãn, có phải bọn họ sẽ không như hiện tại, chẳng sợ sẽ có Hạ Nhược Tâm xuất hiện, cô hiện tại vẫn là vợ của Sở Luật.
Cô không muốn tin là cô làm sai, là lòng cô quá tham lam. Thật ra Tống Uyển nói rất đúng, cô yêu nhất không phải Sở Luật, cô yêu chỉ có chính mình.
Chỉ là làm sao cô cam tâm, sao có thể cam tâm, đây rõ ràng là cô mà, rõ ràng chính là thuộc về cô.
"Luật, nếu em nói, em biết sai rồi, anh có thể có em cơ hội một lần nữa. Nếu em nói, em về sau sẽ không làm những chuyện đó nữa, chúng ta có thể một lần nữa bắt đầu hay không?"
Sở Luật đứng thẳng người, cười lạnh: "Cô cho rằng có khả năng sao, Mạn Ni, ngay từ ngay đầu tiên cô cho tôi hạ dược đã không có khả năng, ngay lúc cô dùng một đứa bé không tồn tại muốn hại chết con gái tôi đã không có khả năng."
"Cuộc sống sẽ không có khả năng bắt đầu lại một lần nữa, cô không được, tôi cũng vậy. Chúng ta đều phải vì hành động của bản thân mà trả giá, chúng ta đều giống nhau, chúng ta đều là tội nhân, cho nên, sẽ không có khả năng."
Sở Luật quay người đi, chỗ ấn đường căng đau không cách nào thả lỏng, cơ hội, anh so với cô còn muốn một cơ hội hơn, chỉ là anh cho cô cơ hội, như vậy ai tới cho anh cơ hôi đây.
Lý Mạn Ni chậm rãi đứng lên, cô nhìn ánh mắt Tống Uyển lạnh nhạt, nhìn Sở Giang mím chặt môi, còn có Sở Luật đưa lưng về phía cô, bóng dáng không bao giờ quay lại.
Cô từng bước đi về phía trước, không biết là anh hủy hoại cả đời cô, hay là cô hủy hoại một đời của anh.
Đứng ở trước cổng nhà họ Sở, cô mới đặt tay lên trên bụng nhỏ, đứa nhỏ này còn tồn tại, mà cô không biết rốt cuộc có giữ lại nó hay không, dùng cả đời chính mình đi đánh cuộc.
Bên ngoài trời trong xanh mà trái tim cô âm lạnh, người trong lòng trời đầy mây sẽ làm tâm hồn quang đãng, chỉ là cô dù trời nắng hay đầy mây có lẽ sẽ không bao giờ hửng nắng nữa.