Trong đôi mắt đen cực giống Sở Luật lúc này cũng xuất hiện vô số tơ máu.
Không thể trách Tống Uyển sao lại không màng thân phận mình cũng muốn được gặp cháu, bà sắp đem một đôi mắt khóc đến sắp mù, thật sự cái loại từ thiên đường rồi xuống địa ngục, rồi từ địa ngục lên thiên đường này đánh bọn họ quá nhiều cú sốc, bọn họ đều là người bình thường, cảm xúc ai cũng sẽ có. Bọn họ vốn dĩ đã tuyệt vọng không nghĩ đến chuyện cháu nội ruột. Mà Tống Uyển đối với đứa cháu nuôi muôn vàn tất cả điều tốt đẹp, chính là muốn bù đắp, chỉ là khi bọn họ đã tiếp nhận tất cả, lại có một ngày có người nói cho bọn họ.
Bọn họ còn có một đứa cháu gái, cháu gái ruột, là một đứa cháu gái ruột.
Sao bọn họ có thể không kích động, không nao núng.
Mà cách đó không xa, Sở Tương trốn ở cửa, một đôi mắt ngập nước, dường như đã biết cái gì.
Rất xa Sở Giang cũng phát hiện Sở Tương nhưng ông không vạch trần
Về sau sẽ trở thành bộ dáng gì, ông không muốn đoán. Ông cũng cầu không cao xa, có thể để ông trông thấy cháu gái bé nhỏ thì tốt rồi. Chỉ là đây thật sự không có mặt mũi nào mà thấy được.
Tống Uyển khóc nguyên một ngày, nhưng bà có khóc cũng không nhìn thấy được cháu gái, dù cho mỗi ngày bà đến nơi Hạ Nhược Tâm cũng không gặp được cháu. Mà bà căn bản không biết bây giờ bà một lòng muốn gặp cháu gái ruột của mình đã sớm được Thẩm Vi đem đi rồi.
Thẩm Vi gần đây sau khi tâm huyết dâng trào nhớ nhung Tiểu Vũ Điểm, cho nên liền nói với Hạ Nhược Tâm một câu, bình thường đã ngăn đem con đi. Hạ Nhược Tâm ngẫm lại, vẫn là để cô ấy mang đi tốt hơn, gần đây nhà bọn họ quá nhiều chuyện.
Có lẽ ở chỗ Thẩm Vi sẽ tốt hơn một chút, tóm lại Thẩm Vi sẽ không bỏ đói Tiểu Vũ Điểm.
Lúc này, Thẩm Vi bê một bát trứng chưng bón cho nhóc con ăn.
"Ngon không?" Cô cười hỏi, ánh mắt dịu dàng rửa sạch một thân thê lương kia, trên người cô cũng không nếm bụi ánh sáng, không phải nước không nhiễm bùn, mà là từ trong xương cốt đã cứng cỏi.
"Ngon lắm ạ, dì làm trứng trứng ăn ngon nhất." Tiểu Vũ Điểm thoả mãn híp mắt lại, miệng nhỏ ngọt thật có thể đủ dìm chết người.
"Cái miệng nhỏ của con thật ngọt nha." Thẩm Vi nhéo má bé một cái, lại lấy thìa múc trứng cho bé ăn.
"Chị Vi, bên ngoài có việc." Một người con trai trẻ tuổi cung kích ở bên ngoài nói, hình như có hơi sợ hãi, ngay cả thanh âm cũng như hy vọng từ trại giam.
"Tôi biết rồi." Thẩm Vi cũng không động, tiếp tục bón trứng chưng cho Tiểu Vũ Điểm, đây là trứng chưng cô tự nấu, mà cô cũng quên mất chính mình đã bao lâu chưa xuống bếp, khó có khi nhóc con này nể tình như vậy, cũng mặc kệ ngon hay không đều ăn sạch sẽ.
Ăn xong một bát trứng chưng, cô ôm Tiểu Vũ Điểm lên, sau đó đi tới một cánh cửa, gõ.
"Tam ca." Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Rồi sau đó cửa mở ra, từ bên trong một người đàn ông mặc áo ngủ đen bước ra.
Người đàn ông vừa thấy cô, ngũ quan vốn lạnh lùng, nhẹ nhàng mềm mại một chút: "Vi, làm sao vậy, có phải bên ngoài có phiền toái hay không, giao cho anh đi." Anh vừa nói lập tức đi vào thay quần áo.
"Không có chuyện gì, em đi xử lí." Thẩm Vi đặt đứa nhỏ vào trong lòng anh.
"Tam ca, anh giúp em chăm sóc bé con là được, anh biết những việc này em có thể làm tốt." Chỉnh một chút quần áo của mình, trên mặt vừa xuất hiện nụ cười dịu dàng lúc này toàn bộ đều biến thành một loại âm thầm đến quyến rũ, phẩy mái tóc dài gợn sóng, cô mới đi ra ngoài. Một người phụ nữ có thể biến hoá rất nhanh, nếu như cô nguyện ý, một giây trước cô có thể làm người mẹ hiền thì một giây sau có thể biến thành nữ quỷ yêu nghiệt.
Tam ca ôm cô nhóc trong lồng ngực lên, hai người mắt to nhìn mắt nhỏ.
"Chú ơi, buồn ngủ." Tiểu Vũ Điểm dụi đôi mắt, cắn nắm tay nhỏ, dựa vào trên vai Tam ca ngủ say.
Tam ca bất đắc dĩ đành phải ôm bé trở về phòng mình, hôm qua anh mới ngủ được một giờ, xác thật rất cần thiết nghỉ ngơi, nói cách khác, sợ là chịu không nổi.
Quên đi, thì cùng ngủ với nhóc con này đi, đứa bé nhỏ nhắn, trên người có mùi thơm tự nhiên của sữa, khuôn mặt nhỏ mềm mại, đôi tay nhỏ trắng mịn thu nhỏ ở bên nhau, ngay cả anh vững tâm như Iron Man nhưng lúc này trái tim lại mềm dịu.
Hơn nữa cũng khó có được một đứa nhỏ không sợ khuôn mặt anh xấu trời sinh.
"Ngủ thôi." Anh ngáp một cái, nằm xuống, kéo chăn lên, ôm cơ thể bé nhỏ ở trong lồng ngực, toàn bộ như một người bố bỉm sữa.
"Nhược Tâm......" Lại là thanh âm này.
Gần đâu chỉ cần một người gọi tên cô, Hạ Nhược Tâm lập tức căng thẳng, cảm giác da đầu tê dại bất an, cô có thể sửa cái tên không gọi là Hạ Nhược Tâm không?
"Dì, dì không cần nói nữa." Hạ Nhược Tâm cũng không biết đây là lần từ chối thứ mấy, có những lời nói cứng cắn, cô đã không có ý định nói.
"Tôi nói, tôi không sinh được con, căn bản đó không phải con tôi."
Biểu tình Tống Uyển ảm đạm, lúc trước chính bà lấy cái cớ này buộc Hạ Nhược Tâm ly hôn, mà bây giờ Hạ Nhược Tâm dùng lại cái cớ này, làm bà ở chỗ này, không chỗ dung thân.
"Nhược Tâm, dì có thể trông thấy bé không? Thật sự dì không có ý gì khác, dì chỉ muốn trông thấy bé."
Hạ Nhược Tâm vẫn như trước, xoay người, rời đi, mặc kệ người phụ nữ phía sạ cầu xin thế nào, khóc lóc cũng thế, quỳ cũng được, một màn này cũng không phải tính làm xa lạ.
Năm đó, cô cũng cầu xin nhiều người, cô cũng quỳ nhiều như vậy, cô cũng khóc, nhưng cuối cùng có thể gánh chịu nổi cũng chỉ có chính cô không ngừng kiên cường.
Tay Tống Uyển đặt trên không trung, một lần nữa vô lực thả xuống dưới.
Bà cười khổ một tiếng. Trước đây không biết thì ra có một ngày, trên đời này còn có người so với con trai bà càng thêm cô chấp và cũng có trái tim cứng rắn.
Bên trong tầng 18 của một toà nhà, Đỗ Tĩnh Đường đẩy cửa ra, bên trong nồng nặc mùi khói thuốc, chỉ thiếu chút đem anh sặc ra bệnh.
"Khụ..." Luồng khói này làm phổi anh chịu không nổi, đây là bao nhiêu điếu thuốc rồi.
Anh dùng tay quạt gió trước mặt, quạt nửa ngày, mùi hương vẫn rất nặng, liền nghĩ anh trực tiếp kéo tay áo che kín mũi.
Sau đó đi đến bên mở cửa sổ ra, tức khắc anh cảm thấy hô hấp bắt đầu nhẹ nhàng, anh hít từng đợt không khí trước mặt, thật sự cảm giác thế giới này không có chuyện gì so sánh với hô hấp mới có thể làm cho người ta cảm động.
Cho đến khi mùi hương phai nhạt không ít, lúc anh xoay người, Sở Luật vẫn hút tiếp một điếu.