"Ừm." Thẩm Ý Quân chỉ trả lời một câu rồi cũng không nói gì. Tống Uyển hơi xấu hổ, muốn tìm để tài để nói, nhưng lại phát hiện giữa hai người không có gì để nói.
Cũng không biết là bà cảm thấy có lỗi hay là Thẩm Ý Quân đối với bà, hai người vừa thấy mặt là giống như hiện tại, chỉ ngồi mà không nói gì.
***
Hạ Nhược Tâm đặt con xuống, Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn nắm tay đi theo bước chân của mẹ, bước chân nho nhỏ đi về phía trước, đối với bé hai người phía sau cùng bé có quan hệ gì đó, nhưng là xin lỗi, bé không có ý nhĩ sẽ nhận.
"Tiểu Vũ Điểm không có bà ngoại, cũng không có bà nội, Tiểu Vũ Điểm có khổ sở không?" Cô đột nhiên cầm tay con, hỏi thử, chắc là Tiểu Vũ Điểm sẽ không thể lý giải những lời này.
Tiểu Vũ Điểm chớp chơp đôi mắt, bàn tay nắm chặt tay ngón tay mẹ.
Bé bĩu môi, chân đá viên sỏi bên đường, mỗi bạn bè đều có ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, các bạn ở nhà trẻ đều có ông nội hoặc bà nội đón, cũng có bố mẹ đón, nhứng với Tiểu Vũ Điểm, bé có thể không cần ông bà nội nhưng lại không thể không có mẹ.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn ăn bánh kem." Bé ngước khuôn mặt lên, muốn ăn bánh kem ngọt ngào mềm mịn.
"Mẹ biết rồi." Hạ Nhược Tâm mắng yêu con gái rồi dẫn con đi mua bánh kem. Tiểu Vũ Điểm từ nhỏ đến lớn sẽ không chủ động đòi cô mua đồ chơi, hiện tại trong nhà điều kiện tốt rồi nhưng bé vẫn không thể nào mở miệng nói muốn, khó được một lần con gái mở miệng, đừng nói là một cái, dù có mười cái Hạ Nhược Tâm cũng sẽ không chớp mắt mà mua cho con, chỉ sợ mua quá nhiều ăn không hết rồi để hỏng.
Đến một quán bánh kem, Tiểu Vũ Điểm chọn một cái bánh kem nhỏ nhất ngồi trên ghế ăn, một cái bánh kem tuy rằng nhỏ nhưng đối với trẻ con mà nói cũng đủ để bé ăn.
"Ăn xong rồi?" Cô dùng ngón tay chọc nhẹ nhàng vào khuôn mặt lem luốc như mèo của bé, nhịn không được khuôn mặt quả táo trắng trẻo mịn màng, thật sự rất giống búp bê, tinh xảo đáng yêu.
"Ăn xong rồi ạ." Tiểu Vũ Điểm trả lời rồi mới nhảy từ trên ghế xuống, kéo tay Hạ Nhược Tâm: "Mẹ, chúng ta đi tìm bố được không?"
Hạ Nhược Tâm nhìn thời gian, sắp đến 5 giờ, hôm nay 7 giờ Cao Dật tan tầm, ừm, nếu không có gì ngoài ý muốn.
"Mẹ, chúng ta đi được không?" Tiểu Vũ Điểm lắc lắc tay mẹ.
"Đi thôi, mẹ đưa con đi gặp bố nhé!" Hạ Nhược Tâm nắm lại bàn tay bé nhỏ của con, mua một cái bánh kem, Tiểu Vũ Điểm cắn ngón tay: "Mẹ mua cho Tiểu Vũ Điểm sao?"
"Là cho bố." Hạ Nhược Tâm chỉ vào bụng của bé: "Bảo bảo, con không thể ăn nữa, ăn nữa bụng con sẽ nổ tung đó."
Tiểu Vũ Điểm vội vàng bảo vệ bụng, thật sự sợ bụng sẽ nổ tung, một đôi mắt to tròn cũng mở to, cái miệng nhỏ mím chặt, không dám có ý định gì với bánh kem nữa.
Hạ Nhược Tâm đặt bánh kem lên trên tay con rồi bế con gái lên, dạo gần đây tay trái của cô đã có một ít sức lực, bế con gái cũng không cần cố hết sức.
***
"Bác sĩ Cao, con gái anh tới này." Một y tá vui vẻ gõ cửa phòng Cao Dật, từ xa cô đã nhìn thấy mỹ nữ một lớn một nhỏ đang lại đây, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia, thật đúng là tuyệt mỹ nha, chốc nữa phải véo một tí mới được.
Cao Dật vừa lúc xem xong một bệnh án, anh nâng cổ tay lên nhìn thời gian, lúc này còn một tiếng nữa mới tan ca, đành phải để hai mẹ con chờ anh.
"Bố..." Mỹ nữ nhỏ đã đẩy cửa chạy vào liền ôm lấy hai chân Cao Dật, đứa bé nhớ nhỏ mềm mại, lúc này mới đáng yêu nhất, Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên: "Sao con lại đến đây?"
"Tiểu Vũ Điểm nhớ bố." Tiểu Vũ Điểm ngọt ngào dụi vào cổ Cao Dật. Cao Dật véo khuôn mặt của bé, ôm con ngồi xuống một bên ghế nghe con đang nói ríu rít.
Hạ Nhược Tâm để bánh kem trong tay đặt ở trên bàn: "Anh hẳn cũng đói bụng rồi, ăn tạm cái này đi."
Cao Dật thật sự đối với đồ ngọt không một chút hứng thú, nhưng vì Hạ Nhược Tâm mang đến nên anh mới chấp nhận. Anh mở hộp ra, đầu tiên định chuẩn bị đút cho bé một miếng.
Tiểu Vũ Điểm vội vàng ôm chặt bụng: "Bố, Tiểu Vũ Điểm ăn rồi ạ, lại ăn nữa bụng sẽ bụp bụp."
"Bụp bụp?"
Cao Dật mắc nghẹn miếng bánh, cái gì bụp bụp.
"Chính là bùm.... bùm..."
Cái miệng nhỏ của Tiểu Vũ Điểm mấp máy thỉnh thoảng lại nói cái từ bùm kia.
Cao Dật nhíu mày, duỗi tay đặt ở trên trán của Tiểu Vũ Điểm: "Đứa nhỏ này làm sao vậy?" Anh kì lạ hỏi Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm vỗ vỗ trán, cô dọa con sợ rồi: "Kì thật cũng không có gì."
Cô chọc vào khuôn mặt trắng mịn một cái: "Con đã ăn một cái bánh kem rồi nên em nói nếu con ăn nữa bụng sẽ nổ tung, chắc con nghĩ tới pháo hoa, bụp một tiếng, liền như vậy nổ mạnh."
"Bùm...." Cái miệng nhỏ của Tiểu Vũ Điểm cũng hình tượng nói ra một chữ như vậy, một bàn tay vẫn che ở trước bụng, sợ bị nổ tung.
Cao Dật dở khóc dở cười, anh ăn một miếng bánh kem, loại ngọt ngào lan tràn trong lòng làm thể xác và tinh thần anh không khỏi ngọt đến tan chảy.
Hạ Nhược Tâm từ trong tủ lấy ra một cái cốc đổ một ít nước sôi chuẩn bị cho Tiểu Vũ Điểm uống, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ gặm tay, kì thật vẫn rất muốn ăn bánh kem nhưng sợ bụng sẽ bùm bụp, cho nên bé sẽ nhịn. Cao Dật cũng không cho bé ăn nữa, đồ ngọt ăn ít sẽ tốt hơn, tránh bị sau răng.
"Bác sĩ Cao, bên ngoài có hai người bị tai nạn xe cộ." Một ý tá nôn nóng chạy vào: "Xin anh mau chóng tới phòng cấp cứu, bác sĩ trực ban không có ở đây."
Cao Dật buông bánh kem trong tay, sau đó để Tiểu Vũ Điểm ở trong lòng xuống, xem ra hôm nay anh không thể về nhà đúng giờ.
"Không sao, bọn em chờ anh, cũng không có việc gì." Hạ Nhược Tâm tiếp nhận con từ trong lòng Cao Dật.
"Vất vả cho em." Cao Dật sửa lại mái tóc bên tai của Hạ Nhược Tâm, vừa thấy gương mặt giống nhau một lớn một nhỏ, trong lòng vốn dĩ hơi nóng nảy lại bắt đầu bình tĩnh.