Anh ngồi trong văn phòng một ngày cùng quần áo có mùi lạ trên người, chờ tới khi tan ca ngay cả quần áo cũng không thay, vội lái xe chạy đến bệnh viện. Kết quả khi anh vừa muốn gõ cửa phòng bệnh viện phát hiện bệnh trong có thêm một người.
Đứa bé cùng một người đàn ông nói gì đó, tuy rằng không nghe rõ hai người họ nói gì nhưng nhìn thấy đứa bé nâng khuôn mặt nhỏ cười tươi. Có thể nhìn ra đứa bé rốt cuộc có bao nhiêu vui vẻ.
Mà người đàn ông đặt tay lên trán đứa bé, sau đó bế đứa bé lên đặt trong lồng ngực, lại vươn tay đặt trên trán của bé.
"Còn khó chịu không?" Người nọ ấn ấn khuôn mặt mềm mịn của bé.
Đứa bé lắc đầu: "Bố, không khó chịu."
"Xem con không ngoan, bị ai tiêm đây." Người đàn ông giáo huấn đứa nhỏ, mà miệng đứa nhỏ lại nở nụ cười.
Sở Luật đứng ở cửa rất lâu, đột nhiên chính mình chạy vào bên trong bệnh viện, thật sự là hết sức chê cười, đó lại không phải là con anh mà anh quan tâm như vậy, nôn nóng như vậy làm cái gì, anh là ngớ ngẩn hay là ngu ngốc đây.
Đau lòng cũng có người khác rồi.
Nôn nóng cũng có người khác rồi.
Anh tự cười giễu cợt, lúc này đây đầu cũng không quay lại liền rời bệnh viện, mà anh cũng không biết trong khoảnh khắc anh xoay người đứa nhỏ đột nhiên chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm nơi cánh cửa.
"Làm sao vậy?" Người đàn ông xoay khuôn mặt của bé lại: "Nhìn thấy con thỏ?"
"Không có." Tiểu Vũ Điểm ngồi ở trên giường bệnh, bệnh đỡ một ít bé lại tung tăng nhảy nhót, ngày thường tính tình thẹn thùng lúc này lại rất hướng ngoại.
"Đây, búp bê của con!" Cao Dật đặt búp bê trong lòng bé: "Ngoan ngoãn ngủ, bố sẽ mua bánh kem cho con, chờ con ngủ dậy sẽ có bánh kem ăn."
Đứa trẻ nhỏ như vậy đương nhiên là không cự tuyệt được, hương vị bánh kem ngòn ngọt.
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn nằm xuống, Cao Dật đắp chăn cho bé xuống phía dưới cằm, kể chuyện cổ tích cho bé ngủ. Không lâu sau bé cũng ngủ, Cao Dật điều chỉnh tốc độ từng chút một, lại gọi một hộ sĩ để cô ấy hỗ trợ chăm sóc bé, anh là bác sĩ bên trong bệnh viện, tự nhiên hộ sĩ cũng sẽ chăm sóc Tiểu Vũ Điểm. Lúc không có việc gì anh sẽ lại qua xem con một cái, có vật nhỏ gì cũng sẽ mang cho bé chơi, bằng không anh thật sự không yên tâm để con đến ở chỗ này.
Chờ khi Tiểu Vũ Điểm ngủ rồi anh mới đi ra ngoài mua bánh kem.
Khi trở về Hạ Nhược Tâm đã đến, cô đang ngồi trên giường bệnh mang công việc đến bệnh viện.
"Sao lại đến sớm như vậy?" Cao Dật đi vào đặt bánh kem lên trên bàn: "Không phải nói không cần gấp như vậy, Tiểu Vũ Điểm ở đây đã có anh rồi."
"Không có việc gì." Hạ Nhược Tâm buông tập tranh xuống: "Hôm nay việc trong phòng hội họa cũng không nhiều, Giáo sư Tô bảo em trở về, khi tiểu gia hỏa này sinh bệnh không phải quá ngoan, em sợ bé sẽ làm phiền đến công việc của anh."
"Nói bậy bạ gì đó?" Cao Dật nghiêm mặt: "Tiểu Vũ Điểm cũng là con của anh, bé không phiền anh vậy phiền ai?"
Mà một câu "con của anh" này, ngón tay Hạ Nhược tâm đang vẽ tranh không khỏi ngừng nửa nhịp, mà dường như không có việc gì lại tiếp tục vẽ.
Cao Dật ngồi xuống, anh từ trong lấy tay của Tiểu Vũ Điểm qua, trên mu bàn tay nhỏ như vậy lại không ít lỗ kim, đứa nhỏ này sao lại nhiều bệnh như vậy, từ nhỏ dường như đều không quá một ngày lành.
"Về sau vẫn là phải cẩn thận một chút, trước tiên đừng đưa đi học, đứa nhỏ miễn dịch rất kém." Cao Dật nắm lấy bàn tay nhỏ nói với Hạ Nhược tâm, đi học là chuyện tốt nhưng cũng phải nhìn tình huống.
"Em biết rồi." Hạ Nhược Tâm vừa nhìn thấy thân thể suy yếu của con lại tự trách: "Bác sĩ nói, Tiểu Vũ Điểm lần này sinh bệnh là do virus, nói cách khác là bị lây bệnh từ đứa trẻ ở nhà trẻ."
Nếu không phải trước một ngày cô còn để Tiểu Vũ Điểm đi học, khả năng Tiểu Vũ Điểm sẽ vẫn tốt, không phải nằm viện, không phải tiêm.
Đứa nhỏ này cũng ngoan, khi tiêm những đứa trẻ khác chưa bắt đầu đã quỷ khóc sói gào, nhưng Tiểu Vũ Điểm lại giơ tay nhỏ ra, vẻ mặt tín nhiệm làm bác sĩ không nỡ xuống tay tìm mạch máu.
Có thể bởi vì tiêm quá nhiều nên bé đã thành thói quen đau.
Tiểu Vũ Điểm không phải đứa trẻ bạo dạn, bé rất thẹn thùng, nhưng dũng cảm như vậy cũng chỉ bởi vì bé đã trải qua mấy tháng sống không bằng chết trong bệnh viện.
"Anh thế nào?" Hạ Nhược Tâm thở một hơi mới hỏi Cao Dật, nói đi là đi, nói trở về là trở về, cũng không lên tiếng gọi, sự tình có xong xuôi hay không, có thuận lợi không, cô muốn hỏi những ngẫm lại cuối cùng nuốt xuống những lời muốn nói.
"Vẫn tốt, chuyện trong nhà đều xử lý rồi, em không biết khi anh trở về thấy trong nhà không có ai, lại biết Tiểu Vũ Điểm nằm viện, anh có bao nhiêu sợ hãi?" Cao Dật ngồi lại gần đặt cằm tới gần vai Hạ Nhược Tâm. Cơ thể Hạ Nhược Tâm hơi cứng đờ, nhưng cũng thật nhanh liền thả lỏng.
Trên đời này sợ cũng chỉ có một người là Cao Dật mới có thể cho Hạ Nhược Tâm buông bỏ cảnh giác, cũng chỉ có anh làm cô bối rối như vậy, cũng do dự không ngừng.
Nhưng xác thật lúc này đây Cao Dật thật sự đã bị dọa, cũng dọa sợ Hạ Nhược Tâm.
Lúc trước Tiểu Vũ điểm không phải là phát sốt mà là phát hiện loại bệnh này, thật tốt, làm bọn họ sợ bóng sợ gió một hồi, chỉ là bị cảm, nhưng về sau Hạ Nhược Tâm quyết định sẽ không để con ra ngoài cửa.
"Bố..." Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, mở mắt ra liền phải tìm Cao Dật.
Bé thiếu tình thương của bố suốt ba năm cho nên hiện tại rất thân Cao Dật, thích người bố này.
"Ừm, bố ở đâu?" Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên, duỗi tay đặt trên trán con, độ ấm cơ thể bình thường, không nóng, có khả năng tiêm mấy ngày nữa là có thể xuất viện.
"Bố ơi, bánh kem của Tiểu Vũ Điểm đâu?" Tiểu Vũ Điểm vừa dụi mắt vừa hỏi bánh kem, trí nhớ bé rất tốt, còn nhớ Cao Dật nói sẽ mua bánh kem cho bé.
"Ở chỗ này." Cao Dật lấy bánh kem trên bàn đặt trước mặt con.
"Cảm ơn bố!" Tiểu Vũ Điểm vui vẻ ôm bánh kem, dùng sức hôn một cái vào mặt Cao Dật, sau đó an vị ở trong lòng Cao Dật, ngoan ngoãn ăn xong bánh kem. Bé thỏa mãn ăn một miếng lại một miếng, đôi mắt to tròn như đang cười, lúc này biểu tình hạnh phúc kia xác thật cực kì giống người nào đó. Thần sắc Cao Dật hơi tối sầm lại, anh vuốt lại mái tóc mới mọc dài ra của Tiểu Vũ Điểm, tầm mắt không khỏi có chút tan rã.