Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 562: Giống em

Chỉ là Lý Mạn Ni thật sự quên mất rằng có một số việc không thể nào tha thứ được, cũng không có khả năng được tha thứ.

Hạ Nhược Tâm vuốt mái tóc mềm mại của con, đội cho bé mũ nhỏ lên đầu.

"Tiểu Vũ Điểm thật muốn đi sao?" Hạ Nhược Tâm duỗi đôi tay áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con: "Hôm nay rất lạnh, con muốn đi?"

"Vâng!" Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái: "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn đi học, học thật giỏi, về sau kiếm thật nhiều tiền mua cho mẹ một căn nhà lớn, lấy lòng mẹ mua thật nhiều búp bế tốt." Tay của bé so ở trước mặt vẽ một vòng tròn lớn.

Hạ Nhược Tâm kì thật không thể tưởng được, Tiểu Vũ Điểm tuổi còn nhỏ, lại muốn đi học, mà cô ngăn không cho liền mua cho mẹ rất nhiều búp bê.

Từ trong túi cô lấy ra một chiếc khẩu trang nhỏ đeo lên cho con sau đó dắt con đến nhà trẻ, cô cũng thuận đường đi làm. Kì thật Tiểu Vũ Điểm nếu không đến trường cô sẽ mang Tiểu Vũ Điểm đến phòng làm việc, nới đó mọi người đều hoan nghênh, hơn nữa Tiểu Vũ Điểm rất ngoan, sẽ không khóc gây ầm ĩ.

"Mẹ, bế!" Hạ Nhược Tâm cúi xuống để bế con, Tiểu Vũ Điểm mặc áo như con gấu nhỏ, mũm mĩm này Hạ Nhược Tâm xác tật một bàn tay ôm không đứng dậy được.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm tự đi!"

Tiểu Vũ Điểm kéo tay mẹ không cho bế nữa, phía dưới khẩu trang khuôn mặt nhỏ không có nhiều biểu tình vậy mà đã có một ít khí thế nho nhỏ.

"Được, đi thôi." Hạ Nhược Tâm dắt tay con phối hợp cùng bước chân bé, chậm rãi đi.

Lúc này một người đàn ông đi tới chắn trước mặt cô.

Tiểu Vũ Điểm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vừa thấy người đàn ông kia, đôi mắt to lóe sáng, sau đó tối dần, giơ tay nhỏ chỉ, cái miệng nhỏ cắn chặt.

"Nhược Tâm..."

Giọng nói người đàn ông hơi khàn, không biết bởi vì sắc trời lúc này hay là bởi vì nguyên nhân nội tâm dao động.

Hạ Nhược Tâm siết chặt tay con, cúi đầu thấy trên mặt con gái đeo khẩu trang, cô cúi xuống một tay ôm lấy con gái mặc như con gấu nhỏ lên.

Tiểu Vũ Điểm lần này cũng không đòi tự đi nữa mà chôn khuôn mặt nhỏ nhắn trong lồng ngực mẹ, mà một đôi mắt to của bé lúc nhìn chằm chằm Sở Luật, không ai biết lúc này khuôn mặt nhỏ kia là một bộ dáng thâm trầm nho nhỏ, thế nhưng cùng người đàn ông này dường như là như đúc.

"Anh tới đây làm gì?" Hạ Nhược Tâm đặt cánh tay trái vô lực trên đầu con, cũng ngăn cách tầm mắt Sở Luật, cô có phải hẳn là may mắn hay không khi mà Tiểu Vũ Điểm được khẩu trang che chắn.

"Anh đến đây gặp em." Cổ họng Sở Luật hơi nghèn nghẹn, từ khi nào anh lại biến thành thận trọng như thế, lo được lo mất như thế, cũng là sợ hãi như thế.

"Không cần!" Hạ Nhược Tâm ôm con gái đi qua anh, kết quả cánh tay lại bị giữ chặt, bước chân cô dừng lại: "Anh còn muốn làm gì?"

"Anh..."

Sở Luật mở miệng, bàn tay phía dưới cánh tay dường như bị anh nắm chặt đến vỡ vụn.

"Anh ly hôn rồi."

Hạ Nhược Tâm có chút buồn cười:

"Sở tiên sinh, anh ly hôn rồi có liên quan đến tôi sao? Tôi nhận không nổi, Sở tiên sinh, anh không phải đã nói trên đời này phụ nữ có chết sạch anh cũng không có khả năng liếc mắt nhìn một cái dơ bẩn như tôi sao? Tôi chẳng những sẽ ô uế nhà của anh còn ô uế không khí của anh. Cho nên, Sở tiên sinh, anh cách xa tôi ra một chút tránh cho để mình bị ghê tởm đến chết!"

Cô mang những lời nói tàn nhẫn trước kia anh nói đáp trả lại cho anh.

Cái gì gọi là đau lòng, cái gì gọi là buồn phiền, lúc này đây Sở Luật hoàn toàn hiểu thấu, anh nhấp môi mỏng nuối xuống chính quả đắng mình gieo, một loại chua xót dần thấm sâu anh được nếm trải rồi.

"Em vẫn hận anh?"

Anh tham lam muốn từ trên mặt cô tìm được một chút quen thuộc cô đối với anh trước kia.

Đúng vậy, cô vẫn là cô, khuôn mặt này, xác thật là lộ ra bóng dáng cô bé năm đó, cho là cô còn nhỏ, hơn nữa vốn dĩ ý thức anh lúc đó cũng không rõ ràng, bé gái hẳn lớn lên đều giống nhau, anh chỉ nhớ mình định ra cô vợ nhỏ, lớn lên thật xinh đẹp, có đôi mắt to tròn, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, một lẫn nữa anh từ nước ngoài trở về bóng dáng cô bé năm đó kì thật cũng mơ hồ, cũng chỉ nhớ năm đó trên người đứa bé kia đeo tấm bùa hộ mệnh, lúc ấy ai lại không có đi điều tra kĩ liền nhận định Hạ Dĩ Hiên chính là đứa bé gái năm đó.

Anh không biết là ai lừa gạt ai, cũng như ai sai.

Hạ Nhược Tâm muốn rút tay nhưng người đàn ông kia ngón tay tựa như cái kìm không chút nào động.

"Em vẫn hận anh?" Anh lại hỏi câu này, cố chấp muốn biết được đáp án.

Hận anh, đúng vậy, anh muốn cô hận anh, cũng không cần xa lạ cùng bình tĩnh.

Hạ Nhược Tâm đột nhiên cười, hai tròng mắt ngân ngấn nước, mà trong lòng lại một mảnh bình tĩnh, không buồn cũng không vui.

"Xin lỗi, Sở tiên sinh, tôi không hận anh." Hạ Nhược Tâm nhìn thẳng vào trong đôi mắt đen sâu thẳm của Sở Luật, ngũ quan trên mặt người đàn ông này vẫn khắc sâu sinh động như cũ, bốn năm trước anh có chút bộc lộ ưu điểm như thể một cây kiếm sắc bén, mang theo quá giàu tình cảm, bốn năm sau anh lại bắt đầu biến thành một cây kiếm cổ, thâm trầm cổ xưa, cũng đã dần dần thành thục, cũng đã bắt đầu vui buồn cũng không biểu hiện.

Mà cô đối với người đàn ông này không còn yêu nữa, cho nên tất cả thuộc về anh có liên quan đến cô sao? Ngoại trừ đứa nhỏ trong lồng ngực này ra.

Trên mặt Sở Luật thôi qua một cơn gió lạnh lùng, ngay cả trái tim của anh cũng bị phá tan nát.

À...không hận, vậy cũng là vì không yêu, vì không yêu nữa nên mới không hận, mà tay anh vẫn nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, tay anh dùng sức, Hạ Nhược Tâm đau nhăn mi lại.

Chẳng lẽ anh muốn cắt đứt cánh tay cô sao?

Đột nhiên, "bộp" một tiếng giống như có cái gì bị chặt đứt, cũng làm không khí kì lạ giữa hai người bị đánh vỡ.

Lúc này một tay nhỏ còn giơ trên không trung, Sở Luật chậm rãi buông lỏng tay mình, trên cổ tay có hơi đau, cơ hồ cũng không cảm giác được.

Hạ Nhược Tâm sợ hãi vội vàng kéo tay nhỏ nhắn của con lại, ấn chặt đầu con trong lồng ngực, bước chân cũng không khỏi lui về sau vài bước, sợ cơn thịnh nộ của người đàn ông này sẽ làm tổn thương con gái trong lòng cô.

"Em yên tâm." Sở Luật cắn đau môi mỏng chính mình: "Anh không đến mức cùng một đứa trẻ so đo, con của người đàn ông kia, nhưng đôi mắt to tròn xinh đẹp, giống em."

Trong lòng Hạ Nhược Tâm căng thẳng, cô đặt cằm trên đầu nhỏ của con, sau đó nâng hai mắt lên nhìn chằm chằm ngũ quan Sở Luật, không cho chính mình lộ ra bất cứ cảm xúc không đúng nào.

"Sở tiên sinh, anh thật sự thực có thể nói..." Cô cười, cười châm chọc: "Anh đây là đang nói, tôi là người phụ nữ không sinh được con, nuôi con người khác giống nuôi con mình?"

"Anh không có ý này?"  Sở Luật bị sặc cơ hồ không còn lời gì để nói.