Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 559: Không phải là sắp xếp nhà

Hạ Nhược Tâm đẩy xe qua bọn họ, mà bọn họ vẫn tiếp tục nói, bước chân cô hơi chậm chập, rõ ràng đã không thèm để ý, chỉ là sau khi nghe được tin tước của anh làm lòng cô rối loạn.

Cô đi khắp siêu thị trên xe đẩy cũng chỉ có một bó rau, cô nhìn nửa ngày, cuối cùng chỉ thở dài, bọn họ nếu chỉ ăn một bó rau tuyệt đối sẽ đói chết.

Cô xoay người đi ra ngoài, lại không biết rằng ngoài cửa một chiếc xe màu đen đang dừng lại, bên trong có một người đàn ông, lúc này đang nhìn chằm chằm cô không nháy mắt, trên mặt anh không có nửa phần biểu cảm, chỉ nhìn như vậy, cho đến khi cô đi vào bên trong ngõ anh mới lấy ra một điếu thuốc...

"Anh, em nghe nói anh chuẩn bị cho Lý Mạn Ni một căn nhà ở?" Đỗ Tĩnh Đường thật không hiểu rõ tâm tư của Sở Luật lắm, lấy tính tình của anh họ mà nói bị thạm hại như vậy, không huỷ hoại, lột da đối phương còn chưa tính, hiện tại tốt thật, lại còn cho đối phương một căn nhà, không để đối phương phải chịu khổ.

"Em có ý kiến?" Sở Luật nhàn nhạt hỏi Đỗ Tĩnh Đường.

Đỗ Tĩnh Đường lè lưỡi, giả bộ làm mặt quỷ thắt cổ.

"Em đương nhiên không có ý kiến rồi, nhà là của anh không phải của em, anh muốn cho ai đều có thể."

Soả Luật mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một bao thuốc lá ném lên trên bàn, Đỗ Tĩnh Đường chân chó chạy qua, châm điếu thuốc, hầu hạ Sở Luật như tổ tông.

Sở Luật phun ra một ngụm khói, tuần hoàn với phổi một mùi thuốc lá làm trong lòng anh bớt mệt mỏi tỉnh táo không ít.

Chỉ là hình như bình tĩnh chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng tâm anh vẫn đóng băng, cái loại lạnh băng không có một ngọn cỏ.

"Tĩnh Đường, em níi xem, nếu em chỉ có một căn nhà ở, nhưng lại có một đứa con trai và một đứa con gái, em sẽ để lại nhà ở cho ai?"

Đương nhiên là đưa cho con trai rồi, Đỗ Tĩnh Đường đang suy nghĩ nên chưa trả lời, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy mà, nhân gian giống nhau, nếu chỉ có một căn nhà ở tự nhiên nghĩ cũng sẽ để lại cho con trai, tóm lại con gái về sau phải gả đi, sao có thể để lại nhà ở cho con gái.

Đột nhiên, anh lamg như nghĩ tới cái gì, quay mặt như là gặp quỷ trừng mắt nhìn Sở Luật đang nhả khói.

Đậu má, đây còn là người không, đây là từ sáng sớm đã sắp xếp tốt, chờ nhà người ta nhảy vào sao. Anh còn tưởng rằng anh họ đang cho nhà họ Lý một đường lui, kết quả, làm gì có đường lui nào, căn bản là làm nha họ Lý ngày đem cũng không được yên.

Cao, thật cao siêu, anh không khỏi giơ ngón cái lên với Sở Luật, nhưng lại nhớ tới cơ thể Sở Luật, lập tức lòng tốt cũng biến mất, về sau nhà cô cần phải làm sao bây giờ, anh họ lại phải làm sao bây giờ?

Anhnhẹ nhàng mở cửa, đi ra ngoài.

"Phó......"

Bên ngoài lúc thư kí vừa mới chuẩn bị gọi Đỗ Tĩnh Đường lại, Đỗ Tĩnh Đường vội vàng đặt ngón tay trên môi, sau đó lại chỉ chỉ bên trong, làm một động tác cắt cổ.

Yên tĩnh, nếu làm phiền tới người bên trong cánh cửa kia, chỉ có chết.

Thư kí vội vàng bịt kín miệng, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, sợ thật sự sẽ chọc giận bạo long, sau đó cô liền đã rõ ràng.

Bên trong xác thật Sở Luật giống như lời Đỗ Tĩnh Đường nói, lúc này anh đang đuéng trước cửa sổ, hút một điếu thuốc, sắp biến mình trở thành người nghiện thuốc, bên trong văn phòng, khói thuốc mù mịt, cảnh mông lung, bên trong cũng mơ hồ, bao gồm cảm xúc, bao gồm tất cả.

Buổi đem, gió mát như nước, cuối cùng thời gian cũng hoàn toàn đi vào cuối mùa thu, năm nay mùa thu tới rất sớm, năm trước lúc này vẫn còn mặc áo lông, nhưng năm nay trước tiên phải chuẩn bị áo bông.

Sở Luật mở cửa xe ra, gió thu hỗn đổn thổi lên trán anh, dệt thành mặt lưới khít nhau, vây khốn cảm cảm cùng tầm mắt anh, anh cũng chỉ có thể từ kẽ hở ở giữa ngẫu nhiên thấy được ánh sáng xa kia. Anh đóng cửa xe, trong lúc nhất thời lại không biết chính mình muốn đi đâu.

Nơi bố mẹ ở vẫn là không cần đi đến, tránh cho bọn họ thấy anh lại gợi lên những chuyện thương tâm đó, lại là chuyện bất lực, anh dựa lưng lên ghế, ánh sáng đèn đường yếu ớt mang theo hơi ấm chiếu lên mặt anh, người đàn ông ngũ quan rõ ràng, không giống người Phương Đông, ngược lại có cảm giác lai trộn, đôi mặt cực kì thâm thuý, lông mày lớn lên cũng rất đẹp, chỉ là khí chất có chút lạnh lùng, người như có chút mỏng lạnh, đặc biệt là hiện tại, giúo thu hiu quạnh, từng sợi tóc dệt lên anh cô đơn.

Không biết anh ngồi chỗ này bao lâu, cũng là đợi bao lâu, tay anh đặt trên điếu thuốc đã hút cạn, nháy mắt ấm áp, làm anh không khỏi miết miệng.

Sở Luật, có lẽ đây mỗi ngày như vậy.

Có khi một vài chiếc xe đi qua, ánh sáng xe ngẫu nhiên chiếu trên người anh, anh hơi rũ lông mi, cũng rũ xuống những suy nghĩ hiu quạnh, cô đơn, vô lực.

Gió thổi một hồi lâu, anh mới về tới căn biệt thự kia, mở cửa ra, quả thực một căn phòng quạnh quẽ, đã không có người của Lý gia, cũng không có Lý Mạn Ni.

Nơi này anh đã cho người sửa sang lại, hoàn toàn không tìm thấy một chút bóng dáng trước kia, ngay cả phòng ngủ, trên mặt tường cũng trống trơn trơ trọi, đã không còn ảnh chụp anh cùng Hạ Dĩ Hiên, cũng không có anh cùng Lý Mạn Ni, mặt tường màu trắng, thiếu màu sắc, đã nhiều năm tháng, chỗ treo ảnh chụp trên tường còn có thể nhìn rõ ràng dấu vết của khung ảnh. Thời gian bốn năm, rốt cuộc trong phòng cũng không để lại cái gì, đương nhiên cũng để lại vết thương trên người anh vĩnh viễn cũng không thể xoá vỏ, có chút thương tiếc, là cả đời cũng không thể nào xoá nhoà.

Anh sờ bụng, bây giờ mới nhớ tới hình như mình quên ăn cơm, rốt cuộc đã bao lâu rồi, chính anh cũng không nhớ rõ, nhưng lúc này anh đặc biệt nhớ tới thời điểm trước kia có Hạ Nhược Tâm, lúc ấy tuy rằng chỉ có một bát cháo, bát mì, nhưng đối với anh mấy năm nay lại là đồ ăn ngon nhất.

Mở tủ lạnh ra, bên trong tủ lạnh cũng có chút đồ, đều là người nhà họ Lý để lại, mà bảo mẫu hiểu nhiên quên mất thu dọn, bên trong có mì sợi, có trứng gà, còn có một ít thịt.

Nhưng anh xác thực không phải người có tài nghệ, chỉ có thể nói là đem đồ ăn nấu chín, nhưng mà hương vị tệ đáng sợ, đây cũng chính là nguyên nhân anh không vào bếp, anh kì thật cảm giác mình với phòng bếp trời sinh có thù oán.

Từ bên trong tủ lạnh lấy ra mì sợi, còn có một quả trứng gà, chờ đến khi anh đi ra cả cơ thể nhiễm đầy mùi dầu ăn, thậm chí là mặt xám mày tro, trong tay anh bê một cái bát, trong bát là một vật đen xì không biết tên món gì.

Anh đặt bát lên trên bàn, ăn một miếng mì do chính mình nấu.

Mặt quá. Chẳng lẽ cho muối quá nhiều?

Anh phải làm sao bây giờ? Anh cẩn thận nghĩ, như này làm thế nào mói có thể không bị mặn, à, thêm chút nước đi, anh lại thêm một ít nước, kết quả trong lúc nhất thời thất thần anh lấy nhầm nước máy.