Cho nên chức vị tổng giám đốc này thật không phải dễ làm, anh cuối cùng cũng đã biết vị trí này rất tốt, rất cao, rất lợi hại, nhưng mà càng làm người ta cảm giác chịu tra tấn quá.
Anh ôm hết toàn bộ hợp đồng lên, kì thật hiện tại anh không muốn đến gần Sở gia, thật sự có thể dùng tình cảnh bi thảm để hình dung, đôi mắt cô của anh khóc đến sắp mù rồi, chú anh vẫn luôn dỗ dành cô, nhưng khi không có ai sẽ luôn thở dài, hai người lập tức liền giống như già đi mười tuổi.
Thật sự giống hai ông bà già rồi.
Sau khi tan ca, anh mang một chồng tư liệu đã chuẩn bị xong, sau đó lái xe đến Sở gia, lúc chờ ở cửa Sở gia anh lại thật sự muốn đi rồi, nhưng lại cúi đầu nhìn đống hợp đồng trong lồng ngực, nhưng đây đều là tài chính của Sở thị không thể cứ như vậy liền ném đi được.
Anh đành phải nâng tay lên gõ cửa, rất nhanh cửa được mở ra, nhìn người đứng ở cửa, anh không tin dụi hai mắt, sao lại là anh ấy, anh còn tưởng sẽ là quản gia chứ, hơn nữa anh ấy cũng không nên bình tĩnh như thế mới đúng, dường như căn bản không phát sinh một chút việc gì mà chỉ là nghỉ ngơi mấy ngày mà thôi.
"Vào đi!" Sở Luật nói với Đỗ Tĩnh Đường đang đứng ở cửa, kì thật anh cũng không có bình tĩnh như Đỗ Tĩnh Đường đã thấy, anh vẫn luôn nhốt chính mình tại phòng này, đóng đã vài ngày, anh muốn mình bĩnh tĩnh một chút.
"Anh họ, cái này yêu cầu chữ kí của anh." Nửa ngày sau Đỗ Tĩnh Đường mới tìm lại được giọng nói. Anh đi vào, bên trong rất tối, tất cả cửa sổ đều bị đóng lại, rèm cũng bị kéo vào, giống như cảm giác quen thuộc lạnh băng tăm tối từ địa ngục.
"Đặt ở đó là được." Sở Luật chỉ tay về phía bàn, môi mỏng nhấp yêu cầu, anh đi đến một bên quầy rượu, rót cho mình một ly, cũng không xem như uống quá nhanh, nhưng mà một ngụm lại một ngụm dường như hiện tại là uống rượu thay nước.
"Anh à, anh..." Đỗ Tĩnh Đường lo lắng, thật không biết nên nói gì cho phải.
"Anh sẽ nhanh trở lại công ty, mấy ngày nay làm phiền em rồi." Sở Luật đong đưa chén rượu trong tay nói, một ly rượu vang đỏ cũng sẽ không say lòng người, anh uống nhiều như vậy cũng không say được, không biết rượu này có phải giả hay không.
"Em không cần lo lắng trong lòng anh sẽ nghĩ luẩn quẩn, cũng không cần lo lắng anh sẽ tự sát." Anh dựa lưng phía sau tủ rượu, sau đó mới đưa cái ly rượu đang trên không trung toàn bộ uống cạn.
Xác thật đây là đả kích rất lớn đối với anh, nhưng còn chưa đến mức làm anh sống mơ mơ màng màng, anh từ trước đến nay sống thực tế, tất cả cũng xảy ra rồi anh không có khả năng coi như chua có chuyện gì xảy ra, chẳng qua không có khả năng không có con mà thôi, anh có thể nuôi dưỡng một đứa trẻ trở thành người nối nghiệp Sở thị.
Nếu thật sự không có, anh còn chưa quên vẫn còn có một Đỗ Tĩnh Đường.
"Tĩnh Đường, khả năng em phải sinh một đứa trẻ rồi. Bởi vì anh yêu cầu!" Đôi mắt Sở Luật trầm u nhìn Đỗ Tĩnh Đương đang không ngừng lui về sau một bước, mà anh nói càng làm Đỗ Tĩnh Đường lập tức biến kinh ngạc.
"Vâng, em biết rồi!" Tay Đỗ Tĩnh Đường dùng sức nắm chặt, anh hiểu rõ chứ sao có thể không rõ, không phải khả năng mà là cần thiết, bởi vì trên người anh cùng Sở Luật cũng chảy một nửa dòng máu của nhau.
"Tĩnh Đường, khả năng phải làm khó em rồi." Sở Luật xoay người, lại rót một ly rượu, ngón tay anh nhẹ nhàng đung đưa, đối với ngườ chỉ yêu đàn ông mà nói muốn em ấy sinh một đứa bé xác thật là làm khó em ấy. Nhưng mà bọn họ không có lựa chọn, nếu như đây là sự lựa chọn cuối cùng của bọn họ, như vậy Đỗ Tĩnh Đường không có cách nào cự tuyệt, giống như anh lúc ấy không cự tuyệt đứa bé kia và Lý Mạn Ni.
"Em không sao." Đỗ Tĩnh Đường lắc đầu, anh còn xem như khó xử cái gì được, nếu thật là khó xử cùng lắm thì làm thụ tinh tromg ống nghiệm đi, muốn nói khó xử chỉ có anh họ, hơn nữa chuyện này để anh tỉnh táo lại thôi, mẹ anh bên kia khả năng cũng đã suy nghĩ như vậy.
"Em về trước, anh họ, những cái đó ngày mai em tới lấy." Đỗ Tĩnh Đường nói không còn sức lực, dường như hiện tại chỉ cần ở nơi nay anh đều cảm giác thực không thoải mái.
Sở Luật vẫn như cũ đưa lưng về phía anh, môi mỏng lộ ra một chút nhàn nhạt trào phúng.
Đây về sau sẽ là cuộc sống của Sở Luật, ai cũng đều phải thích ứng.
Đỗ Tĩnh Đường đi ra ngoài, có thể bởi vì nguyên nhân trong phòng quá tối nên anh cảm thấy hai mắt của mình bị ánh sáng bên ngoài làm chói, đau đớn.
Anh đi đến bên xe, lấy di động ra, cuối cùng rồi lại thả vào túi quần.
Bình tĩnh mấy ngày rồi nói sau, mà anh vừa đi không lâu một người phụ nữ gần đó đi ra, cô nhìn thoáng qua xe Đỗ Tĩnh Đường đã rời đi, mới đi đến phía cổng, cô đi cực chậm, sắc mặt cũng rất kém.
Cô gõ cửa, đứng yên bên ngoài thật lâu, Sở Luật buông ly rượu trong tay xuống, thong thả đứng lên, anh còn tưởng rằng Đõ Tĩnh Đường quên lấy đồ.
Cửa mở, người đứng ngoài cũng không phải Đỗ Tĩnh Đường mà là một người khác, người phụ nữ anh cho rằng sẽ không xuất hiện nữa.
"Đồ của cô tôi đã cho người mang về Lý gia, nơi này dường như đã không có đồ của cô." Sở Luật dùng cơ thể chắn cửa, căm bản không có ý muốn cô đi vào.
Anh không muốn cô lại làm bẩn nhà mình.
"Em còn chưa kí tên, cho nên chúng ta vẫn là vợ chồng, em muốn về nhà mình chẳng lẽ có gì sai sao?" Lý Mạn Ni ngẩng đầu hỏi Sở Luật, trên mặt cũng không có tình cảnh bi thảm gì, cô còn có thể cười được,
Sở Luật nhàn nhạt quét mắt liếc Lý Mạn Ni một cái, sau đó mới đi thẳng vào bên trong, Lý mạn Ni bị ánh mắt lạnh băng của anh nhìn như vậy cực kì khó chịu, cô vẫn không thể nào thừa nhận bọn họ phải ly hôn là sự thật, rốt cuộc tình cảm vợ chồng từng nay cũng chỉ như thế.
Cô không thể nhận thua, cô cố gắng đứng thẳng lưng, cô không phải không có cơ hội, cô còn có cơ hội.
Cô đi vào, bên trong tối tăm làm cho người cảm giác áp lực, có rất nhiều đồ bị thiếu, cô thích nhất cá, thích nhất hoa, cô thường ngồi ghế tựa, ngay cả rèm cửa màu xanh nhạt cô thích nhất cũng đổi thành màu đen,
Chỉ mới có thời gian đó thôi mà nơi này đã không còn liên quan đến một chút bóng dáng của cô, Sở Luật thật đúng muốn tách cô hoàn toàn ra khỏi thế giới của anh.
"Vì sao không kí tên?" Sở Luật ngồi một bên trên sô pha, trong tay còn cầm một nửa ly rượu vừa rồi uống lên, ánh mắt sâu làm người ta đoán không ra, trong phòng càng thêm trầm thấp.
"Em không muốn kí, cũng sẽ không kí." Lý Mạn Ni cố ý nâng cằm trả lời lại Sở Luật, từ trước đến nay không có người dám, cũng không có người táo bạo đáp trả anh như thế.
Mà Lý Mạn Ni lại làm, anh nói ly hôn mà cô nhất định sẽ theo ý anh sao, bọn họ đã hận lẫn nhau, chán ghét lẫn nhau.
Cô cũng không có khả năng ly hôn với anh.