Thời điểm buổi tối, hai vợ chồng nhà họ Lý thương lượng cả đêm.
"Nhà họ Sở có đồng ý không?"
Mẹ Lý cảm giác việc này có chút không thực. Nhà ở lớn như vậy bọn họ khẳng định là không cho. Cho dù con mình còn có con dâu bà cũng sẽ không cho, như vậy ở bên nhà họ Sở thật sẽ cho sao?
"Nó là con rể tôi, tôi muốn, nó có thể không cho?" Ba Lý đối với vấn đề này không có một chút lo lắng: "Hiện tại công ty thành ra như vậy, nhà ở cũng bị thu, nếu như lúc trước Sở Luật giúp chúng ta, chúng ta cũng không đến mức biến thành như vậy, cho nên đây là nhà họ Sở thiếu nhà chúng ta, Mạn Ni nhà chúng ta bốn năm làm con dâu, bọn học hẳn phải giúp chúng ta bằng không khiến cho bọn họ ly hôn, người nhà họ Sở về sau cũng đừng nghĩ thấy cháu ngoại chúng ta.
Mẹ Lý vừa nghe lời này trong lòng cũng kiên cường một chút, kì thật bà cũng hơi hối hận, sớm biết rằng sẽ ở nơi này thì đã sớm tới ở nhà này, dù sao bất động sản của Sở Luật cũng không chỉ có một chỗ này. Bọn họ đổi cái là đến nơi, thời điểm ở bênj viện Tống Uyển tìm cách lấy lòng bà nên nghĩ đến, nếu lúc trước bà mở miệng muốn nhà ở, Tống Uyển nhất đinj sẽ không nói hai lời cho bà nhà ở hay sao.
Tóm lại là nhà ở này mẹ Lý cũng đã quyết định rồi, hơn nữa nhất định phải chuyển vào tài khoản tiết kiệm nhà họ Lý mới được.
Ba Lý chỉ nghĩ muốn nhà ở, có căn nhà lớn để ở về sau mọi chuyện đều dễ thuyết phục, nhà ở Sở gia bọn họ định rồi, đườn nhiên ba Lý không chỉ có chủ ý là căn nhà ở, mà còn những mảnh đất còn chưa khai phá, về sau tuyến giao thông, địa ốc nơi này khẳng định tấc đất tấc vàng, có bán một mảnh đất cũng bằng mấy năm vất vả xây dựng công ty, nhất định sự nghiệp nhà họ Lý sẽ bắt đầu lại từ đầu. Vợ chồng hai người mỗi người một tâm tư. Giấc ngủ đêm nay rất ngon dường như chớp mắt đã đến rạng sáng.
"Sao lại chậm như vậy?" Mẹ Lý đã rất đói bụng nhưng động tác của bảo mẫu chậm chạp, bac thúc giục, có chút không kiên nhẫn.
Mà bảo mẫu bên trong cũng rất uỷ khuất nha, cả gia đình này cũng vừa mới chuyển đến, công việc của cô cũng nhiều lên, thời gian trước kia cô có thể chỉ cần làm cơm cho hai người, hơn nữa tiên sinh cũng không kén ăn, chỉ cần không quá khó ăn tiên sinh sẽ không để ý, nhưng phu nhân này không giống nhau gì cả, muốn ăn thịt, muốn ăn gà, muốn ăn cá. Chính là mỗi ngày giết gà giết cá làm cô luống cuống tay chân, làm cơm nhanh, khó ăn, làm chậm, lại là tao ghét bỏ.
Nào có người ở nhà người khác còn như vậy.
Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, không lâu sau cửa được mở ra.
Tống Uyển đi đến, bà nhìn lướt qua người nhà họ Lý ở phòng khách, trên mặt vốn dĩ bình tĩnh này xuống một mảnh mưa rền gió dữ, thời điểm bà dọc đường đi đều tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng hiện tại vấn đề là bà căn bản không bình tĩnh nổi, đây đã sắp bị thiêu chết.
"Thông gia, bà đã đến rồi à!"
Ba Lý đứng lên cười ha ha nói.
Mẹ Lý hừ một tiếng, xoay mặt, vẫn giả bộ bộ dáng tức giận.
"Mẹ..." Lý Mạn Ni kéo áo mẹ Lý, sau đó đứng lên đi về phía Tống Uyển. Chỉ là tay cô vừa sắp chạm vào áo Tống Uyển thì Tống Uyển lại tránh đi, trong mắt toàn chán ghét làm trong lòng Lý Mạn Ni không khỏi suy sụp.
Không biết làm sao loại nguy cơ không ngọn nguồn làm tay cô không khỏi ngừng một chút.
Tống Uyển không chờ Lý Mạn Ni phản ứng lại, bà đi tới bên sô pha ngồi xuống, khó trách con trai bà không về đây, nơi này bị nhà họ Lý chiếm hoàn toàn, bọn họ thật đúng là quên mất hiện tại nhà này vẫn là họ Sở hay không.
"Mẹ, Tiểu Luật đâu?" Lý Mạn Ni ngồi xuống trước mặt Tống Uyển, theo thói quen thân cận nhưng Tống Uyển lại một lần nữa né tránh làm Lý Mạn Ni ít nhiều thấy xấu hổ, đôi tay cũng không biết để đâu thì được.
Khoé môi Tống Uyển tràn đầy lạnh lẽo bị hoàn mĩ ẩn tàng.
"Tiểu Luật đi làm, tôi lại đây nhìn xem các người."
Mẹ Lý hừ một tiếng: "Đây cũng thật không có thành ý, lại tay không mà đến?"
Nhưng Tống Uyển không cảm thấy đến nhà mình thì còn muốn mang quà cáp gì.
"Nhà ở này không tồi nhỉ?" Tống Uyển cũng không để ý tới mẹ Lý, đến là hỏi nhà ở này.
Đôi mắt ba Lý loé lên, thật đúng là khéo léo, bọn họ còn chưa muốn mở đã tự động có người đưa tận cửa.
"Đúng, là rất không tồi." Ba Lý cười ha hả: "Chúng tôi đã quấy rầy một thời gian, về sau đợi tìm được nhà ở lại dọn đi ra ngoài."
Ông kì thật chỉ là cố ý nói nếu Tống Uyển thông minh nên chủ động sang tên nhà ở trên danh nghĩa cho bọn họ, một bộ nhà ở này so sánh với cháu còn có thể tính cái gì.
"Ha!" Tống Uyển càng cười lạnh.
"Bên ngoài nhà ở rất nhiều, tuỳ ý thuê cũng được, đây là ở tại nhà của người khác, lòng các người cũng không thoải mái nhỉ?"
Ba Lý đứng đó sững sờ, nghẹn nửa ngày không nói được một lời, lời này của Tống Uyển làm ông choáng váng ngây người, nào có ai đuổi thông gia ra bên ngoài, hơn nữa bây giờ bọn họ không phải đuối lí sao, chuyện nhà ở muốn đưa cho bọn họ không nên chủ động nói ra, hay là nói ông biểu đạt không rõ ràng lắm, mà Tống Uyển có chút ngu ngốc.
"Cái này..." Ba Lý đánh ha ha: "Đầu tiên nhà ở không vội, vừa lúc trong bụng Lý Mạn Ni còn có cháu cũng không quá ổn định, chúng tôi lần đầu tiên ở nơi này chăm nom nó để mỗi ngày đều bớt lo lắng."
Hừm, lấy chuyện đứa bé trong bụng Lý nói, tóm lại không sai đi.
"Như vậy à." Tống Uyển làm như cũng nghĩ tới.
Mẹ Lý bĩu môi, nhà của Mạn Ni chúng tôi, đây chính là ai kia hại nó phải nhập viện, vả lại là hiện tại thân thể còn chưa tốt.
Nếu là Tống Uyển trước kia đều bị lời này nói cho xấu hổ, còn muốn dâng cả nhà ở bất động sản này cho bọn họ, chỉ cần có thể làm thông gia vui vẻ, nhưng bây giờ ngay cả một sợi lông cũng không muốn cho người nhà họ Lý
Tống Uyển dứng lên, không nghĩ sẽ nói lời vô nghĩa, bà sợ đối mắt với người nhà này thời gian dài thật sự nhịn không được, tại đây cùng người nhà họ Lú cãi lộn, nếu không thì trực tiếp đem khuôn mặt bà Lý này xé rách.
"Nhà ở này, các người trụ cũng đủ lâu rồi đó!"
Tống Uyển đột nhiên nói một câu làm ba Lý trong lòng cảm thấy không tốt
"Thông gia, bà đây là có ý gì?" Cái gì gọi là lâu rồi? Ba Lý cẩn thận, sẽ không là chính ông nghĩ như vậy đi?
"Không có ý gì?" Tống Uyển không muốn cùng bọn họ nói lời vô nghĩa.