"Đến đây!" Hạ Nhược Tâm đứng lên, chạy vào trong bếp lấy ra một bát cháo cho Cao Dật.
"Anh muốn ăn à?" Cô hỏi Cao Dật.
"Anh đã ăn một bát rồi, ăn buổi tối nhiều không tốt, anh là bác sĩ so với em phải hiểu hơn chứ?"
"Không sao!" Cao Dật vươn tay xoa tóc Hạ Nhược Tâm: "Anh ăn xong rồi vẫn chưa muốn ngủ vội, hai giờ sau anh mới ngủ, hiện tại ăn nhiều một ít hai giờ sao cũng sẽ tiêu hoá nhanh thôi."
Hạ Nhược Tâm còn có thể nói gì, chỉ có thể ngồi đối diện, anh ăn, cô nói chuyện phiếm, Cao Dật hỏi cô chuyện về việc làm ở phòng vẽ tranh. Nói đến việc này, mắt Hạ Nhược Tâm sáng lên, không che giấu vẻ hưng phấn.
"Anh trước nay đều chưa gặp ai nói nhiều như vậy?" Cao Dật buông đũa trong tay xuống, tay phải chống ở trên bàn, nụ cười rất ôn nhã, con người trong veo thấm đẫm ý cười, tuy rằng cơ thể vẫn tản ra thần sắc mệt mỏi nhưng trong ánh mắt nhộn nhạo lại tầng sóng tươi đẹp.
"Anh đang nói em nói nhiều ư?" Hạ Nhược Tâm cẩn thận suy nghĩ xem có phải dạo gần đây cô nói nhiều rồi không, chẳng lẽ cô già rồi, cho nên bắt đầu dong dài.
"Không có!" Cao Dật đầu hàng, hoá ra cũng chỉ muốn người phụ nữ này, tóm lại sẽ dần dần có suy nghĩ xấu miên man, đương nhiên Hạ Nhược Tâm cũng không ngoại lệ.
"Anh chỉ hơi hối hận." Đột nhiên Cao Dật hạ giọng.
"Làm saoa vậy?" Hạ Nhược Tâm căng thẳng, có phải hối hận, có phải cô làm gì gây phiền toái cho anh, nếu thật sự như thế, cô chỉ muốn giúp anh giải quyết bớt phiền toát.
"Đừng nghĩ lung tung." Cao Dật cười một tiếng, anh cười cực kì ấm áp, anh không giống như Sở Luật, Sở Luật âm trầm, khó hiểu, mà anh lại ấm áp như ánh mắt trời, đườn nhiên ánh mặt trời đằng sau cũng âm u. Một người không có khả năng luôn luôn là ánh mặt trời ấm áp mà không có hắc ám, Cao Dật cũng như vậy, nhưng những gì anh đem đến cho Hạ Nhược Tâm đều ấm áp như ánh dương.
Cao Dật đột nhiên than một tiếng như có điều gì phiền não, anh vươn tay đặt trên vai Hạ Nhược Tâm, cơ thể Hạ Nhược Tâm cứng đờ, nhưng lại chậm rãi thả lỏng. Cô nói với chính mình nhất định sẽ quen, cô phải tiếp nhận một người đàn ông khác, không thể nghi ngờ Cao Dật chính là tổ ấm gia đình khác dành cho cô, Thẩm Vi đã nói, anh là một người đàn ông tốt, muốn cô giữ chắ lấy, nhưng cô rất sợ chính mình làm không được.
Cao Dật kéo cô đến trước mặt mình, ngón tay gợi lọn tóc trên đầu cô, vẫn luôn cười nhẹ: "Anh hối hận để em độc lập, để em tìm lại sự tự tin, anh kì thật hy vọng em không rời xa anh, như vậy anh mới đủ tự tin ôm người đẹp về, một lớn một nhỏ, anh rất vui mừng."
"Cảm ơn." Hạ Nhược Tâm thấy chóp mũi chua xót, xuyên qua khoé mắt ánh đèn ngoài đường vẫn sáng, mờ ảo loáng thoáng, bóng dáng trầm mặc ôn nhu.
Nhưng lúc này cô thật sự đã quên mất, máy tính chưa tắt nhưng màn hình sớm đã đen, chim cánh cụt còn ở mặt trên, máy tính bên kia có một người đợi cô trả lời suốt cả đêm.
Là không thể trả lời, là không muốn trả lời hay là đã quên trả lời.
Cuối cùng anh đóng máy tính lại, bên ngoài trời đã sáng.
Anh từ trong phòng đi ra, rồi đi vào phòng tắm, lúc đi ra cũng đã rũ bỏ một thân mệt mỏi, chỉ cần nhìn qua cũng thấy tơ máu hằn trong mắt anh, mới có thể biết cả đêm anh không chợp mắt.
Đến công ty, lại một ngày bận rộn trôi qua, đến tối anh cũng không có việc gì làm, cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm máy tính, nhưng cô không ở trên, cô không online.
Đột nhiên anh cười trào phúng, cũng chỉ có người ngốc như anh, chờ một người nhưng đối phương lại không biết.
Có lẽ khả năng cả đời cũng không biết.
Có thể tha thứ, còn có thể tha thứ không, cái đáp án này, cô vẫn cứ không trả lời.
"Mẹ, ba đâu rồi ạ?" Tiểu Vũ Điểm buông bình sữa trong tay, một đôi chân nhỏ đặt lên đùi mẹ, ngón tay nho nhỏ tính thời gian: "Ba cách một ngày sẽ đưa Tiểu Vũ Điểm đi học, nhưng hai ngày này ba vẫn chưa trở về, có phải ba không cần Tiểu Vũ Điểm hay không?" Nói tới đây, đôi mắt Tiểu Vũ Điểm đã ửng đỏ, bé thật vất vả mới có ba, bây giờ đã không còn nữa sao.
Hạ Nhược Tâm lại đặt bình sữa trong đôi tay nhỏ bé, nhéo khuôn mặt bé: "Ba ở trong nhà, bây giờ về nhà thôi, chờ ba trở về, Tiểu Vũ Điểm có thể thấy ba."
"Nhà của ba?" Tiểu Vũ Điểm quá nhỏ vẫn chư thể lí giải: "Mẹ ơi, nhà của ba, có phải cũng là nhà của Tiểu Vũ Điểm không? Có phải nếu ba có ở trong nhà thì cũng sẽ có ông nội, cũng có bà nội, còn có rất nhiều bạn giống Tiểu Vũ Điểm?"
Vấn đề này... Hạ Nhược Tâm không trả lời được, Cao Dật chưa từng nhắc về gia đình anh như thế nào, gia cảnh anh không tồi, anh xử sự có phép tắc, hoàn toàn không giống một người nghèo khó.
Chỉ là gia đình như vậy thật sự sẽ chấp nhận cô còn có Tiểu Vũ Điểm hay sao?
Cô xoa mái tóc mềm mại của con, ôm con lên, nhìn vào đôi mắt to trắng đen rõ ràng: "Nhà của ba hiện tại không phải nhà của chúng ta, nhưng sẽ nhanh thôi, mặc kệ trong nhà ba có ai, chỉ cần Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn, bọn họ đều sẽ thích con, Tiểu Vũ Điểm lớn lên xinh đẹp như vậy, sao có thể không làm cho người ta thích được, đúng không?"
"Vâng ạ!" Tiểu Vũ Điểm ra sức gật đầu, bé nghe được nhiều nhất chính là bé lớn lên rất ngoan, rất đáng yêu, các bạn trong nhà trẻ cũng rất thích bé, cô giáo cũng thích. Mẹ đã nói chỉ cần bé ngoan ngoãn nhất định sẽ có nhiều người thích.
Cho nên, bé sẽ thực ngoan ngoãn, trong nhà của ba, ông nội, bà nội cũng sẽ thích cô, cũng sẽ thích mẹ, phải không? Bà nội sẽ giống như bà lần trước, cười với bé, cũng sẽ cười với mẹ sao?
Bé ngoan ngoãn uống sữa bên trong bình, kì thật bé không thích uống, một chút cũng không, nhưng cô biết mẹ kiếm tiền không dễ, cho nên cô không thể lãng phí, không thích uống bé cũng phải ngoan ngoãn uống.
Hạ Nhược Tâm thấy con gái uống sữa xong, tuy rằng biểu tình tiểu gia hoả có chút ghét bỏ, nhưng bé vẫn nỗ lực uống hết. Cô cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Cao Dật nói, Vũ Điểm có sức đề kháng quá kém, bé con đã lớn như vậy phải uống sữa bột bằng không dinh dưỡng không đủ, cho nên khi kinh tế điều kiện tốt hơn một ít cô sẽ mua cho Tiểu Vũ Điểm uống, vì Tiểu Vũ Điểm từ nhỏ ít khi uống nên hiện tại rất ghét hương vị sữa bột.