"Hạ Nhược Tâm, tôi muốn giết cô." gương mặt xinh đẹp của cô ta lúc này không ngừng vặn vẹo, cơ hồ không còn chút ý chí hướng tới Hạ Nhược Tâm muốn bắt cô, đầu móng tay sắc nhọn, cho dù không phải là cào mặt, là cào tường, cũng không phải có thể cào tường mà tự làm tổn thương mình.
Nhưng mà, lúc tay cô ta cào đến mặt Hạ Nhược Tâm thì không biết sức lực từ đâu tới kéo tay cô ta lại.
"Luật..." Cô ta quay đầu lại, nước mắt đồng thời rơi xuống.
Lần đầu tiên, Lý Mạn Ny cảm nhận được đau lòng là như thế nào, cái gì gọi là khó chịu, cái gì gọi là hận.
"Vì sao? Em mới là vợ của anh, em mới là người anh yêu nhất, anh vì sao lại muốn cản em?"
"Đủ rồi, Mạn Ny." Sở Luật nắm thật chặt tay Lý Mạn Ny, giọng nói lạnh băng, tựa như làm người giá rét, tổn thương, cũng làm cho người ta trong lòng lạnh đi, "Tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng, cô không cần phải như vậy, tôi nói rồi sẽ không cùng cô ly hôn, cô còn muốn chứng minh cái gì?"
Lý Mạn Ny cũng không bởi vì Sở Luật nói vậy mà yên tâm, ngược lại, cảm giác nguy cơ trong ngực tăng lên, thậm chí cô ta đã bị cừu hận che mờ.
"A..." Cô ta cười, cười đến nước mắt phải rơi ra.
"Sở Luật, em tất cả đều cho anh, anh cứ như vậy mà đối xử với em, để cho người khác đến vũ nhục vợ anh?"
"Đúng, anh ta chính là người đàn ông như vậy." Hạ Nhược Tâm đột nhiên cười nhạo một tiếng, trong mắt phản chiếu sự châm chọc, "Cô không được quên, lúc trước anh ta vì cô, đối xử với tôi như vậy, nếu anh ta muốn cô chết, cô có thể sống sót được sao, vũ nhục, đừng có dùng từ này, các người còn không xứng."
Mặt Sở Luật lập tức tái nhợt, môi móng mấp máy như có chút run rẩy, anh không có cách nào phủ nhận, đúng vậy anh không có cách nào vì bản thân mà giải thích, bởi vì khi đó, anh quả thật có làm chuyện như vậy, đã làm, anh thừa nhận.
Hạ Nhược Tâm ném cái lọ trong tay lên bàn, phịch, một tiếng này tựa như đã đánh vỡ cái gì.
"Đừng ở chỗ này diễn cho tôi xem một cặp vợ chồng tình cảm, hai người tình thâm tôi đã lãnh giáo qua." Cô hướng Lý Mạn Ny chật vật, cái loại này trong tầm mắt, làm cho cô cơ hồ là muốn phát cuồng.
Không, cô sẽ không trở thành Hạ Nhược Tâm thứ hai, cô ta có đứa bé, đúng vậy, cô ta còn có đứa bé, chỉ cần đứa bé này sinh ra, không có bất kì ai có thể cướp đi tất cả sở hữu của cô ta, Sở Luật, tiền tài, địa vị, tất cả.
Đây đều của cô ta, toàn bộ đều là của cô ta, bất kì ai cũng đừng nghĩ có thể cướp đi, mà cô ta còn không có phát hiện, tim của cô ta bắt đầu, tựa như trở thành một nửa trạng thái điên.
Không biết là ai đã làm cô ta thay đổi đến tận bây giờ, là chiính cô ta, hãy vẫn là người khác.
Càng để ý, cô ta sẽ càng nắm chặt, càng thích, cô ta càng muốn chiếm vì đã có, liền tính không phải là tốt nhất, nhưng nếu là cô thích, cô cũng không bắt buộc phải phá hủy nếu không thể.
Cô ta nâng mặt lên, không kiềm chế được khóc, khóc hoa lê đái vũ, nhưng mà, lúc này, không có cách nào, làm cho cô ta trở thành hoa, cũng mèo hoang giống nhau, xấu xí, dơ bẩn.