Ngón tay đặt bên người của Hạ Nhược Tâm nắm chặt, cả người cũng cứng lại, sau đó học theo nhịp thở của anh, cơ thể bắt đầu thả lỏng, trên người Cao Dật có mùi rất sạch sẽ, rất tươi mát, rất tự nhiên, còn có mùi thuốc sát trùng mà mọi bác sĩ hay có.
Đột nhiên, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, thật ra đây là một loại hấp dẫn làm cho người ta khó lòng cự tuyệt, vất vả lâu như vậy, cô đơn lâu như vậy, khó khăn gian khổ nào cũng đã gặp qua, có đôi khi, cô thật sự muốn tìm một người để mình dựa vào, giống như bây giờ.
Nhưng mà, thân phận của cô.
Đã ly hôn, có một cô con gái, là người tàn phế, thậm chí còn từng bán mình, có khi cô nhìn mình cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào, có khi cô còn nghĩ, nếu người đầu tiên cô gặp là Cao Dật thì sẽ tốt thế nào, nếu người cô yêu không phải là Sở Luật, vậy sẽ tốt đến cỡ nào, có phải mấy năm nay sẽ rẽ sang hướng khác, đi trên con đường hoa, hoa tươi nở rộ ngập trời.
Nhưng mà, đó cũng chỉ là hy vọng xa vời, dù sao thì, cô cũng không gặp được, dù sao thì, cô cũng đã như thế.
"Đi học đi, anh sẽ tìm người dạy em." Cao Dật đưa tay ra vỗ lưng cô, cảm nhận được thân thể của cô bắt đầu thả lỏng, anh cũng không ép cô, bọn họ còn có rất nhiều thời gian, một người phụ nữ bị tổn thương, không thể nào lại chấp nhận người ngoài dễ dàng được.
Vết thương cần có thời gian để lành lặn.
Thời gian sẽ chữa lành tất cả, mà anh thì đang đợi.
Hạ Nhược Tâm do dự một chút, cuối cùng là nhẹ nhàng gật đầu.
"Được." Cô đồng ý.
Lại nợ thêm một chút đi, sau này cô sẽ trả, dùng cả đời để trả.
Động tác của Cao Dật rất nhanh, thật ra Hạ Nhược Tâm cũng đã quên mất chuyện này, vậy mà vài ngày sau, anh lại nói cho cô biết, anh đã tìm được một trường học, đúng lúc, không xa trường học của Tiểu Vũ Điểm cho lắm, cũng đã đóng học phí luôn rồi, không cho bạn học Hạ cơ hội để tiếp tục băn khoăn nữa, anh đã ghi tên cho cô, đúng là anh rất hiểu Hạ Nhược Tâm, người như cô, anh phải quyết định thay cô, nếu không, cô sẽ bắt đầu tự ti theo thói quen, rồi không biết là sẽ kéo dài tới khi nào.
Phụ nữ cần phải tự tin, nhưng mà, tự tin của Hạ Nhược Tâm đã bị mấy năm cực khổ ăn mòn hết rồi, mà cô cần phải tìm lại chính mình, trở lại một Hạ Nhược Tâm lúc đầu, cô phải thật sự quên mất quá khứ, bắt đầu lại một lần nữa.
Đương nhiên, Hạ Nhược Tâm còn là một người kỳ lạ, ai nợ cô, cô sẽ quên rất dễ dàng, nhưng mà nếu cô nợ người khác, như vậy, cô sẽ ghi nhớ cả đời, có đôi khi, Cao Dật nghĩ, thật ra lý do anh làm nhiều như vậy, đều chỉ vì không muốn cô rời khỏi anh mà thôi.
Ngày đó, Hạ Nhược Tâm cầm đơn nhập học đi tới lớp học.
"Cốc cốc..." Cô gõ cửa, sau đó đứng chờ, một lát sau, cửa mở, một người phụ nữ trẻ tuổi đi ra.
"Xin chào, tôi đến học." Hạ Nhược Tâm cười ngại ngùng, đưa đơn nhập học cho cô ấy.
Người phụ nữ đó nhận lấy, lật xem một chút rồi nói với người bên trong, "Này, mau ra đây, có mỹ nữ đến, là mỹ nữ một con rất đẹp, đến chậm sẽ không có đất đâu."
Sau khi nói xong, cô ấy lập tức nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, "Ui, tôi nắm tay mỹ nữ rồi nè, tôi thật hạnh phúc, hạnh phúc sắp ngất luôn rồi."
Bên trong phát ra tiếng bước chân hỗn loạn, cánh cửa nhỏ nha vậy mà lại có mười mấy cái đầu nhô ra, cũng không sợ làm gãy cửa.
"Đừng chen lấn, đầu của tôi."
"Đừng chen đừng chen, tôi sắp ói ra dịch mật luôn rồi."
"Mỹ nhân ở đâu, mỹ nhân ở đâu?"
"Mỹ nhân ở đây, tôi đụng được rồi." Một bàn tay từ bên trong vươn ra, cũng không biết là của ai, cái tay kia đụng chính xác vào mu bàn tay của Hạ Nhược Tâm.
"A, đụng trúng mỹ nhân rồi!"
Lúc này Hạ Nhược Tâm chỉ biết kinh ngạc, cô mở to mắt, khóc không ra nước mắt, nhất định là trông rất ngốc, nhưng mà, đột nhiên cô lại bật cười, bạn học của cô, hình như đều rất đáng yêu.