Mà anh thật sự đã quên mất, lúc ấy, tại sao mình có thể dùng lực mạnh đến như vậy, anh sao có thể nhẫn tâm như vậy, bẽ gãy cánh tay của một người phụ nữ, cho dù không phải là cô mà là những người khác anh cũng không làm thế.
Anh dùng sức đấm mạnh vào tường, trên bàn tay nắm chặt kia có một vài đường máu chảy dọc.
Mà này đây, cũng chỉ là một chút đau đớn mà thôi.
Sau khi kiểm tra xong, Cao Dật cầm báo cáo đi nghiên cứu, Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về cánh tay của mình, đi đến toilet, kỳ thật cũng không có gì đáng sợ, tay cô chuyển đến bên vai, nhẹ nhàng nâng một chút, tuy rằng không linh hoạt như tay phải, nhưng mà đã tốt hơn tưởng tượng của cô rất nhiều rồi.
Mở cửa toilet ra, cô hơi sững sốt một chút, bởi vì, bên trong có một người mà cô không bao giờ muốn gặp.
Lý Mạn Ni.
Lý Mạn Ni tựa hồ cũng rất kinh ngạc, tay cô ta đặt trên bụng, đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Cô không có khả năng cướp đi anh ấy đâu, tôi là vợ của Sở Luật, con của tôi là người thừa kế của tập đoàn Sở thị, bốn năm trước cô đã không thể, thì sau này cô cũng không thể." Cô ta ưỡn người lên, cố tình để Hạ Nhược Tâm nhìn thấy bụng, tuy rằng bây giờ bụng còn nhỏ nhìn qua cũng rất khó thấy, nhưng mà cô lại cố làm ra động tác ưỡn người khoa trương để người ta có thể biết cô mang thai, hơn nữa, đứa bé này còn là con của Sở Luật.
Hạ Nhược Tâm đi vào, mở nước rửa tay, tiếng nước ào ào vang, nhẹ nhàng nói "Tôi từ trước đến giờ chưa từng nghĩ sẽ có thêm bất kì quan hệ gì với anh ta, cô có thể yên tâm, tôi nói rồi, tôi không có hứng thú làm kẻ thứ ba, bởi vì tôi không phải là cô đâu, Sở phu nhân ạ!"
Lời nói của cô không nặng không nhẹ, nhưng lại làm sắc mặt của Lý Mạn Ni có chút biến sắc, cô nhạo báng một tiếng, trên mặt thể hiện biểu tình không chút để tâm, "Cho dù là người thứ ba thì thế nào, Sở Luật đối xử với cô thế nào, đối với tôi thế nào, tất cả mọi người đều biết, tôi là kẻ thứ ba, tôi lại là có được hết thảy, nhưng, cô thì sao, cô có được gì nào? Cho nên, Hạ Nhược Tâm, cuối cùng cô cũng chỉ là một kẽ thất bại mà thôi."
"A, đúng rồi." Lý Mạn Ni đến gần Hạ Nhược Tâm, "Tôi quên mất, bên cạnh cô không phải cũng là có một người đàn ông sao, thoạt nhìn, anh ta đối xử với cô rất tốt a, anh ta không để ý cô trước kia lả lơi ong bướm thế nào, sớm ba chiều bốn, không ngại cô bị người ta bắt gian trên giường sao?"
Lý Mạn Ni đã sớm mất đi vẻ ôn nhu cùng thiện lương bình thường, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì chắc chắn sẽ không có ai tin rằng người phụ nữ có khuôn mặt độc ác vặn vẹo này lại là Sở phu nhân hiền lành lương thiện.
"Tôi như thế nào, không cần cô quan tâm?" Hạ Nhược Tâm vẫn cứ nhẹ nhàng rửa tay, chỉ là, không thể né tránh, lời của Lý Mạn Ni quả thật làm tan nát tim cô, những chuyện đó, cho dù Cao Dật tin cô, nhưng những người khác thì sao?
"A..." Lý Mạn Ni lại nở nụ cười, trong mắt cô hiện lên gì đó, cô kề sát vào người Hạ Nhược Tâm, "Cô chẳng lẽ không thấy kì quái sao, sao bụng tôi lại nhỏ như vậy, cô không thắc mắc là tôi mang thai mấy tháng sao?"