Trên vai có sự ấm áp, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau mới lắc đầu, "Không có chuyện gì." Mỉm cười tự nhiên, cô vừa nhận ra cô không phải là người có thể che giấu tâm sự của mình tốt cho lắm.
Nhât là khi ở trước mặt Cao Dật, mà cô thì chưa từng lừa gạt anh.
"Em đừng giấu anh, em đã gặp phải người nào khiến em không thoải mái như vậy?" Khả năng quan sát của Cao Dật rất tốt, nhìn qua có thể biết được Hạ Nhược Tâm có chút mất tự nhiên.
Rõ ràng cô đang giấu diếm điều gì đó, mà cô vốn không biết nói dối, trên gương mặt và cả trong ánh mắt liền có thể nhìn ra đwọc là cô nói dối.
Lồng ngực Hạ Nhược Tâm cảm thấy vô cùng khó chịu, cô trầm mặc cúi đầu, giữa cô và Sở Luật đã kết thúc, chỉ là cô không hề nghĩ tới mọi chuyện sẽ chuyển biếnt theo hướng như vậy, người đàn ông kia nói đã biết sai... hay đây chỉ là một âm mưu khác của anh ta, muốn khiến cô phải đau khổ hơn?
Cô từ lâu đã không còn tin anh, nhưng điều này không khỏi khiến tâm trí cô rối loạn, cô không muốn gặp lại anh, thực sự không muốn, bởi anh là ác mộng, là địa ngục của cô.
"Nhược Tâm, nói cho anh biết." Cao Dật ôm lấy gương mặt cô, chỉ là muốn cô mở rộng lòng với anh, cứ như thế này thực sự không tốt, cô sẽ sầu lo tới sinh bệnh mất.
Hạ Nhược Tâm nắm lấy tay anh, bàn tay anh thật ấm áp, cô đang do dự.
"Cao Dật, em chưa bao giờ kể cho anh nghe về quá khứ của em, bây giờ anh có muốn nghe không?" Nhìn gương mặt mãi mãi dịu dàng của Cao Dật, thực sự không muốn giấu anh.
"Anh đã nói rồi, anh cho em thời gian, nếu em đã sẵn sàng thì em có thể nói cho anh." Cao Dật nắm tay Hạ Nhược Tâm, kéo cô đi tới ghế sô pha rồi ngồi xuống, quàng tay qua bả vai cô, anh biét đây sẽ là một câu chuyện thật dài.
Đó có thể là một câu chuyện buồn,bởi anh chưa bao giờ thấy cô thực sự hạnh phúc.
"Anh biết không? Hồi Tiểu Vũ Điểm bị bệnh, có 2 người có tủy tương thích với tủy của con, bàn tay cô đặt trên đùi được Cao Dật nắm lấy, thật ấm áp, như muốn tiếp thêm dũng khí cho cô, chuyện quá khứ cô không muốn nhắc lại, vì nó khổ quá, mệt mỏi và đau buồn.
"Anh đã nghe nói ngày đó có một người đàn ông họ Sở đồng ý hiến tủy, nhưng đột nhiên anh ta lại xuất ngoại?" Anh nhíu mày có chút bất bình, anh không thể hiểu nổi có chuyện gì lại quan trọng hơn sinh mệnh của một đứa trẻ, nếu anh không xuất hiện đúng lúc, thì Tiểu Vũ Điểm đã không còn nữa, lúc đó sức khỏe cô bé đã quá suy yếu, chỉ e không còn bao nhiêu thờig gian nữa.
"Đúng vậy." Hạ Nhược Tâm gật đầu, trong mắt có chút xa xăm, "Anh ta tên là Sở Luật, là chủ nhân của tập đoàn Sở thị, và là ba ruột của Tiểu Vũ Điểm." Cảm giác bàn tay đang nắm tay mình siết chặt, mà Cao Dật vẫn im lặng, kiên nhẫn lắng nghe cô.