Cô dùng sức hít một hơi thật sâu. Cô đã nghĩ rằng mình sẽ hận hai người kia đến chết, 4 năm trước Sở Luật hận cô bao nhiêu thì 4 năm sau cô sẽ hận anh bấy nhiêu. Nhưng lúc này cô nhận ra, trong cô chẳng còn cảm xúc gì đối với bọn họ, cô chỉ muốn trở thành người xa lạ, vĩnh viễn không gặp, không nhìn thấy, không nói chuyện, không liên quan nữa...
Con gái cô hiện giờ rất tốt, cô cũng đang sông rất tốt, Hạ Nhược Tâm của trước kia đã chết rồi, vậy thì cứ để cho mọi hận thù chết theo đi.
Cô cầm chiếc áo đến quầy thu ngân, cô còn có rất nhiều việc phải làm, lát nữa phải đi mua thức ăn, nếu chậm trễ Cao Dật sẽ đói bụng mất, nếu không giờ nghỉ anh sẽ lái xe về nhà ăn cơm cùng cô.
Cô mới đi được một bước, liền bị một người ngăn lại, người này thậm chí còn che khuất lỗi đi phía trước bao gồm cả ánh sáng của cô nữa.
"Nhược Tâm, là em, là em đúng không?" Giọng nói trầm tĩnh của người đàn ông vang lên, dường như có thể nghe ra được sự bất ngờ và vui mừng ở trong đó, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu lên, gương mặt của Sở Luật hiện ra trọn vẹn trong tầm mắt cô.
"Xin hãy tránh ra, tôi còn có việc." Trong giọng nói của cô chẳng có chút kich động nào, cô có thể cảm nhận rõ ràng, ngoài Sở Luật vẫn còn ánh nhìn đấy thù hận của người phụ nữ như muốn thiêu cháy cô.
Sở Luật mím môi, muốn tìm kiếm dâu hiệu nào đó trong mắt cô, là yêu hay là hận, nhưng hình như anh sai rồi, trong sắc mặt cô ngoài sự bình tĩnh thì cái gì cũng không có.
"Mời anh nhường đường cho tôi đi." Hạ Nhươc Tâm lên tiếng nhắc nhở một lần nữa, bọn họ là người dưng, anh không nên chặn đường cô.
Sở Luật thẫn thờ không thể nói gì thêm, đành buông tay Hạ Nhược Tâm, đứng qua một bên để cô ra ngoài, nhưng ánh mắt anh vẫn không thể rời khỏi cô, cứ như vậy nhìn theo bóng lưng cô rời đi, mấy tháng không gặp mà cô đã thay đổi thật nhiều, đã bắt đầu có da có thịt một chút, dường như gần đây cô sống rất tốt, nhưng cuộc sống của anh thì không ổn chút nào, anh luôn nhớ tới cô, thậm chí còn quên đi sự tồn tại của Lý Mạn Ny.
"Luật, quần áo ở đây chẳng đẹp gì cả, chúng ta đi sang gian hàng khác được không?" Lý Mạn Ny vội vã đi tới níu lấy cánh tay Sở Luật, trong mắt không khỏi hoảng loạn và sợ hãi.
Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây, đứa trẻ kia chưa chết sao? Sao cô ta lại tới đây? Cũng không có biểu hiện điên cuồng nào, đáng lẽ cô ta phải phát điên rồi, phải suy sụp rồi, phải... chết rồi mới đúng!
Sao cô ta lại có thể thản nhiên như vậy?
Nhưng điều khiến cho Lý Mạn Ny lo sợ hơn cả không phải là sự thay đổi của Hạ Nhược Tâm, mà là thái độ của Sở Luật, anh không những gọi tên cô ta, trong ánh mắt anh nhìn theo cô ta còn đầy sự chờ mong như vậy.
"Luật, chúng ta đi gian hàng khác có được không?" Lý Mạn Ny cười gượng gạo nói, nhưng Sở Luật vốn dĩ không để vào tai lời nói của cô hay chú ý tới phản ứng của cô, trong ánh mắt, trong trái tim và cả tâm hồn anh lúc này chỉ có duy nhất một người phụ nữ là Hạ Nhược Tâm đang tồn tại.
Anh áy náy lâu như vậy, hối hận lâu như vậy, dằn vặt lâu như vậy, anh có rất nhiều điều muốn nói với cô, cho đến lúc này khi cô đang đứng ngay trước mặt anh, anh thực sự không thốt nên lời, tài ăn nói của anh, những thủ đoạn đàm phán của anh, tất cả đều biến mất.