Tiểu Vũ Điểm nhặt cái bao nhỏ trên đất lên, là túi tiền của phụ nữ, phía trên còn có rất nhiều đá sáng long lanh, rất đẹp, giống ngôi sao vậy, bé không ngừng lắc lắc, bất quá, bé ngẩng đầu, nhìn quanh, nhìn phía trước có hai người, bọn họ đi cũng không nhanh, nhưng bé biết đồ là của họ.
Mẹ nói rồi, nhặt được của rơi trả lại người mất, không người ta sẽ rất buồn.
Nếu búp bê của bé bị mất, bé sẽ khổ sở khóc chết.
Bé vội vàng chạy tới, hai chân be bé chạy cực nhanh.
Sau đó cánh tay nhỏ túm lấy quần áo người phụ nữ.
Bà quay đầu lại, năm mươi tuổi, nhan sắc bảo dưỡng rất tốt, chỉ trừ bỏ đôi mắt có chút hơi ảm đạm, trên khuôn mặt cũng có chút hoảng hốt, đột nhiên, bà nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm, tựa hồ cực kỳ kích động.
"Tâm Tâm......"
Bà kêu lên, sau đó ngồi xổm xuống, đôi tay gắt gao nắm bả vai Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ kỳ quái đứng đó. Nên gọi người này là gì thế?
Mẹ nói, bà đều có tóc bạc, dì không có.
"Dì ơi, tên con là Tiểu Vũ Điểm nga."
"Không đúng, con là Tâm Tâm của ta, nhất định là vậy, khuôn mặt này, rõ ràng chính là Tâm Tâm của ta."
Bà kích động vươn tay, run rẩy vuốt lên má Tiểu Vũ Điểm.
"Không phải, Ý Quân." người đàn ông bên cạnh vội vàng kéo bà lại, không ngừng nói, "Em nhìn đi, nó mới chỉ là một đứa nhỏ, nó không phải Nhược Tâm, không phải." người đàn nói, trên mặt tràn ngập áy náy, đều là nhà bọn họ phải xin lỗi mẹ con hai người.
Hiện tại Thẩm Ý Quân cả giống hệt như người mất hồn, thấy đứa bé nào giống Nhược Tâm lúc nhỏ đều sẽ coi đó là Nhược Tâm, đều sẽ gọi Tâm Tâm.
Nhưng ông vân cúi đầu, cẩn thận đánh giá đứa nhỏ này, váy hồng công chúa, đôi giày đỏ, còn có nón kết, đứa trẻ này ăn mặc đơn giản, nhưng diện mạo, liền biết không phải con nhà bình thường.
Đặc biệt là khuôn mặt nhỏ này, nếu nhìn kỹ, ông cũng phải thấy kinh ngạc, đứa nhỏ này thật sự giống Hạ Nhược Tâm khi nhỏ, không, so với lúc ấy Hạ Nhược Tâm còn xinh đẹp hơn một ít.
Khuôn mặt hồng nhuận, môi chúm chím, đôi mắt to to tròn tròn lại đen láy.
"Bạn nhỏ à, con có chuyện gì sao?"
Ông cúi người, giọng điệu trở nên nhu hoà, sợ dọa tới đứa trẻ.
Tiểu Vũ Điểm lấy ra chiếc túi kia, "Dì làm rớt cái này, Tiểu Vũ Điểm tới trả dì." Bé cười ngây thơ đáng yêu, khuôn mặt hồng hồng giống như quả táo, làm người ta hận không thể cắn lên một cái.
"À, là ta sơ ý." người đàn ông kia cầm lấy, quả nhiên là Ý Quân, rớt túi cũng không biết.
Người đàn ông mở ra, từ bên trong lấy ra mấy tờ tiền giá trị lớn, "Qua đây, bạn nhỏ này, cái này là ông cho con." ông xưng là ông mới đúng, bởi vì, bằng tuổi này ông đã có thể ôm cháu rồi, chỉ là, đời này có lẽ là không có khả năng.