Cô uống một ngụm, dư vị khiến cô thấy cực kỳ thỏa mãn, thơm thơm ngọt ngọt, so với tưởng tượng còn thơm ngon hơn nhiều
"Nhược Tâm." Cao Dật đột nhiên gọi.
"Dạ?" Hạ Nhược Tâm buông bát, không rõ, anh còn gì muốn nói sao?
"Anh cũng đói bụng, Nhược Tâm, nhớ, một chút nhớ để lại nửa bát cho anh, một bát kia là của Tiểu Vũ Điểm, em sẽ không để anh cướp đồ của Tiểu Vũ Điểm chứ? Người lớn không thể lừa trẻ con."
Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái bát trên bàn, đó là của Tiểu Vũ Điểm, chú đồng ý rồi.
Mà Hạ Nhược Tâm chỉ bê bát trong tay, để lại cho anh một nửa, nhưng mà, cái này cô đã uống rồi, anh không chê sao?
"Mau uống đi, anh còn bị đói đó." Cao Dật lại thúc giục cô, a, kỳ thật, anh chỉ chọc cô chơi thôi, "Anh rất đói bụng, đừng quên nhá, anh và Tiểu Vũ Điểm đều là người bệnh."
Hạ Nhược Tâm vội vàng đem chén đặt ở bên miệng, cô cũng quên mất, anh là người bệnh, tuy rằng hiện tại trông anh tốt lên rồi, nhưng dù sao vẫn chỉ là một người bệnh thôi, cô chỉ uống thêm mấy ngụm, cho đến khi còn lại một nửa, cô mới đưa bát lại cho Cao Dật.
Mà Cao Dật không khách khí tiếp nhận, uống sạch, chẳng để bụng đến chuyện cô đã uống rồi.
Mà Hạ Nhược Tâm chỉ thấy xấu hổ, tay cũng không biết phải đặt ở đâu.
Cao Dật uống xong, anh có cảm giác, đây chính là bát canh ngon nhât mà anh được uống từ lúc sinh ra cho tới giờ. Anh buông bát xuống, phát hiện đứa bé trong ngực đang tròn mắt nhin anh.
"Chú ơi, Tiểu Vũ Điểm uống xong rồi." bé lắc lắc bình sữa, bên trong trống trơn.
"Con không sợ ăn no vỡ bụng luôn à?" Chọc cái mũi nhỏ của bé, anh nhận lấy bát canh trứng Hạ Nhược Tâm vừa đưa sang.
"Con ăn thật đúng là nhiều, đúng là con heo, mẹ với chú chỉ uống hết một bát. Con này một đứa nhóc con, lại ăn hết hai suất luôn rồi."
Mà Tiểu Vũ Điểm chỉ cười khanh khách.
Bởi vì, bé thích ăn á.
"Rồi này, tới ăn đi." Cao Dật cầm lấy cái muỗng đút cho bé, còn thỉnh thoảng lau khoé miệng bé, kiên nhẫn mười phần, đứa nhỏ này, thật đúng là biết cướp đoạt lòng người, làm người ta thật sự không thể ghét được.
"Nhược Tâm, Tiểu Vũ Điểm sẽ sớm khoẻ thôi, đến lúc đó mình dẫn bé đến công viên trò chơi nhé?" Cao Dật vừa đút cho Tiểu Vũ Điểm, không dám ngẩng đầu, bằng không lại đút lên mặt bé luôn.
Mà nghe được lời như vậy, Hạ Nhược Tâm đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, hình như lâu rồi cô không đưa Tiểu Vũ Điểm đi, có khi cho dù muốn đi, cũng chỉ mang nó đến xem hoa cỏ, những cái có thể chơi, Tiểu Vũ Điểm trước nay đều chưa bao giờ được chơi.
"Vâng." đôi mắt cô ê ẩm, bây giờ nhất định cô sẽ để con đi chơi một lần, cô sẽ nỗ lực kiếm tiền.
"Nhược Tâm." Cao Dật đặt tay lên vai Hạ Nhược Tâm, nhìn ra sự thương tâm trong mắt cô, người phụ nữ này lại nhỡ đến những chuyện trước kia, đúng vậy, khổ lâu rồi, lâu, đến mức cô chỉ nhìn thấy cái khổ.
"Em lại quên à, anh nói rồi, hết thảy còn có anh, em đừng lo gì cả, em không tin anh sao?"
Cao Dật vô cùng nghiêm túc, Hạ Nhược Tâm cúi đầu, không dám nhìn anh.
Không phải không tin, mà là không dám. Thật sự không dám.
"Được rồi, anh không ép em, có một số việc, nói là vô dụng, tự em thấy được thì sẽ tin, em đúng là cố chấp." tay anh nắm lấy bả vai cô, mà anh quay đầu, cười.