Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1150: Giang Nam

“Có phải em thường xuyên gặp ác mông?”

Lục Tiêu Họa nghe được câu này đột nhiên giật mình.

“Chúng ta…” Cô cười khổ một tiếng. “Quả nhiên là biết nhau.”

Thẩm Vi chỉ cười cười, ánh mắt cô nhìn ra cửa quán café, miệng cô dường như càng cười rộng thêm một ít.

“Tiểu Hoa.” Cao Dật đi nhanh tới, vừa thấy Thẩm Vi liền biến sắc.

“Cao Dật, anh đã đến rồi?” Lục Tiêu Họa đứng lên vẫy tay với anh.

Cao Dật tiến lại, sắc mặt không được tôt: “Chúng ta về đi, muộn rồi.”

Lục Tiêu Họa có chút do dự, chuyện cô muốn nghe còn chưa nghe được, chẳng lẽ hiện tại chưa biết gì mà cứ như vậy về sao. Đương nhiên cô cũng hiểu được Cao Dật ở chỗ này cô sẽ không thể hỏi ra được điều gì.

“À,” Cô đứng lên. “Em đi toilet một chút rồi quay lại.” Nói xong cô liền chuẩn bị đi nhưng lòng không khỏi trầm xuống, cái loại trầm này có chút khó chịu.

Sau khi cô đi khỏi Cao Dật đột nhiên ấn tay lên trên bàn.

“Thẩm Vi, rốt cuộc cô muốn gì?” Anh đè thấp giọng xuống, ngữ ý đều mang theo ý cảnh cáo. “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, cô ấy không nhớ cô, cũng không nhớ chuyện trước kia. Hiện tại cô ấy rất tốt.”

“Rất tốt?” Thẩm Vi khẽ nhếch môi cười nhạo một tiếng. “Cô ấy như thế nào tôi có mắt, không cần anh nói tôi cũng nhìn thấy. Nhưng Cao Dật à, anh đừng quên lúc trước các người cướp đi ký ức của cô ấy là bởi vì cô ấy không còn con gái, cô ấy không còn lý do để sống, năm đó Tống Uyển làm mất đứa bé khiến mẹ con họ chia lìa. Hiện tại lại đổi thành anh, anh không có cảm giác anh cũng tàn nhẫn giống Tống Uyển, cũng vô sỉ như bà ta không?”

Cao Dật nắm chặt đôi tay lại, gương mặt luôn nhã nhặn lúc này cũng đã âm u.

“Chuyện của chúng tôi không cần cô quản, mong cô đừng xuất hiện trước mặt cô ấy, cô cùng cô ấy đã sớm ở hai thế giới khác nhau.”

Thẩm Vi bóp tắt điếu thuốc trong tay, rồi sau đó đem tàn thuốc ném vào gạt tàn. Cô lấy túi xách của mình, đứng lên rời khỏi nơi này không quay đầu lại.

Khi Lục Tiêu Họa quay lại thì Thẩm Vi đã đi rồi, trong không khí vẫn còn một ít mùi thuốc lá chưa tiêu tán, dường như còn lưu lại nhiệt độ từ cơ thể người phụ nữ kia. Người đi trà lạnh, lúc này chỉ còn mùi hương thuốc lá nhàn nhạt, mà trên ngón tay của cô cũng có một ít.

“Chị ấy đi rồi sao?” Lục Tiêu Họa có chút thất vọng, cô còn chưa hỏi được chuyện của mình, cũng chưa nghe được quá khứ của mình rốt cuộc như thế nào, thậm chí cô vẫn hoàn toàn không biết gì cả.

“Tiểu Hoa.” Đột nhiên Cao Dật đi tới nắm chặt bả vai cô. “Cô gái kia em cách càng xa càng tốt.”

“Vì sao?” Lục Tiêu Họa bị anh nắm chặt mà hoảng sợ, còn có cơ bắp trên mặt anh căng lên có thể thấy được phần dữ tợn đáng sợ, với người khác có lẽ không tính là cái gì nhưng anh là Cao Dật, anh là một bác sĩ luôn hiền hậu.

“Em biết cô ấy là ai không?” Cao Dật lại nắm mạnh hơn dường như muốn bóp nát xương bả vai của Lục Tiêu Họa.

Lục Tiêu Họa lắc đầu, kỳ thật bị hoảng sợ bởi sự kích động của Cao Dật, nhưng thật sự về cô gái kia cô không biết gì cả ngoại trừ một cái tên Thẩm Vi.

Cao Dật cũng cảm giác được mình hơi quá kích động, anh buông lỏng bả vai Hạ Nhược Tâm, chỉnh lại áo cho cô.

“Tiểu Hoa, anh xin lỗi, anh quá kích động.”

“Không sao.” Lục Tiêu Họa cười với anh, nhưng ấn đường cô lại hơi nhíu một chút.

“Cao Dật, Thẩm Vi là ai?” Cô đưa tay ra phía sau nắm chặt lại, cũng sợ tay mình không cẩn thận sẽ đưa lên vai mà bị Cao Dật nhìn ra cái gì, suýt chút nữa anh đã bóp nát xương vai cô.

“Cô ấy?” Khóe môi Cao Dật thêm lạnh lẽo, cũng khiến lục Tiêu Họa không khỏi rùng mình.

“Cô ấy là người đứng đầu chốn Giang Nam.”

Lục Tiêu Họa sửng sốt một chút, cô không nghĩ Thẩm Vi lại có thân phận như vậy. Cái tên Giang Nam tuy rất dễ nghe, rất văn nghệ nhưng ở đây ai cũng biết Giang Nam là một địa phương như thế nào. Nói dễ nghe thì nơi đó là nơi để nhà giàu tiêu tiền, nói không dễ nghe thì kỳ thật đó chính là một nơi để trác táng.

Nhưng Thẩm Vi không giống vậy, không, cho dù Cao Dật nói thật nhưng Lục Tiêu Họa vẫn tin vào nhân phẩm của cô gái Thẩm Vi này, cô có thể cảm giác được lòng cô gái này rối rắm nhưng sạch sẽ.

Cô quay đầu lại, ánh mắt dừng trên chiếc gạt tàn trên bàn, gạt tàn thuốc còn mang hương vị của cô gái kia, lười biếng tùy ý, lại cũng là khổ sở.

“Chúng ta về đi.” Cao Dật nắm chặt tay cô. Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhưng bên trong con ngươi lại có thêm một tia hoài nghi, trên đời này cô không biết còn có ai có thể tin.

Mà cô càng muốn biết quá khứ của mình rốt cuộc là thế nào.

Cho dù đó không phải hồi ức vui vẻ, chẳng sợ nó không có một tia vui sướng, nhưng chỉ khi cô nhớ ra cô mới có thể biết.

Cô có thể hối hận nhưng không muốn tiếc nuối.

Cô có thể thống khổ nhưng không thể trống rỗng.

***

Giang Nam nằm ở sát mép biển, từ chỗ này đi không xa tích là một hải vực lớn, mà Giang Nam cực kỳ nổi danh với những cuộc chơi xa hoa, người giàu thường đến chỗ này tiêu khiển còn người nghèo lại ở chỗ này sinh tồn.

Nơi này là nơi hác ám nhất tồn tại, nơi này có những phụ nữ ăn mặc hở hang đầy tham lam có thể thoải mái đi theo khách ra ngoài, các cô có những cái tên rất êm tai, nhưng chuyện các cô làm cũng chỉ như những kỹ nữ bình thường làm. Thi thoảng cũng có những thiên kim nhà giàu, các cô không thiếu ăn mặc, chỉ thiếu sự kích thích nổi loạn.

Đương nhiên những gã đàn ông ăn mặc gọn gàng kia có khả năng là một dân chơi mới thua sạch cờ bạc, cũng có khả năng là triệu phú, nhưng từ mặt bọn họ lại vĩnh viễn không thể nhìn ra được thật sự họ là như nào.

Bọn họ đem tiền của mình ném ở chỗ này chính là muốn được kích thích, sẽ không lưu lại nửa phần tâm. Bọn họ đem thời gian ném vào chỗ này để mang về có lẽ là thỏa mãn, cũng có lẽ là hư không.

Lục Tiêu Họa lấy từ trong túi một chiếc kính đen, cô cho rằng cô sẽ sợ hãi nơi này nhưng ngoài ý muốn lòng cô rất bình tĩnh, giống như cô đã tới, cũng giống như cô đã ở nơi này.

Cô nắm chặt túi xách rồi đi vào, nơi này bất cứ ai cũng có thể vào, sẽ không có ai đột nhiên giữ ngươi lại hỏi một câu ‘ngươi tìm ai’, cũng không có ai để ý xem ngươi có phải là người có tiền không. Có tiền thì có cách chơi kiểu có tiền mà không có tiền cũng có cách chơi kiểu không tiền, đương nhiên ở chỗ này ai cũng biết nếu muốn mua đồ vật thì ngươi phải có tiền, nếu không đưa thì hậu quả không phải là thứ ngươi có thể chịu được.