Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước:Chương 1005: Cô là ai?Cô dựa vào phía sau tường, khuôn mặt trắng nõn bắt đầu hiện lên những biểu hiện không vui.
“Cốc cốc…” Cô gõ cửa.
“Vào đi.” Sau tiếng cửa truyền đến tiếng nói của Sở Luật cũng không mấy cảm tình.
Hạ Nhược Tâm bước vào, đặt tài liệu ở trên bàn.
“Giám đốc, đây là tài liệu của công ti chờ ngài kí.”
Sở Luật nhận lấy, để trước mặt mình xem xét, Hạ Nhược Tâm xoay người ngồi ở chiếc sô pha phía trước chờ Sở Luật xử lý xong cô lại mang về.
Cô nhàn nhạt liếc mắt nhìn người ngồi đối diện cách mình không xa, năm tháng trôi qua có vẻ như không phải là vấn đề với anh nhưng lại tiếp thêm cho anh thêm cái thành thục trầm ổn này.
Sở Luật hai mươi mốt tuổi đã sắc bén, mà ba mươi tuổi lại càng thâm trần sắc sảo.
Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, Hàng lông mi dài cũng theo đó mà hạ xuống.
Thỉnh thoảng cô cũng có khi nhớ tới khoảng thời gian tốt đẹp kia, nhưng thật đáng tiếc, con đường tình duyên của cô và anh quả thực rất trắc trở, cả đời này bọn họ cũng chỉ có thể tương ái tương sát.
Sở Luật bỗng nhiên ngẫng đầu, lại đúng lúc thấy Hạ Nhược Tâm đang nở nụ cười như có như không, sau không biết vì cái gì, lòng anh lại thấy nặng trĩu, một cảm giác không thể miêu tả được thành lời.
Anh giải quyết xong đống tài liệu, đẩy ra phía trước bàn.
“Xong rồi, cô có thể đi.”
Hạ Nhược Tâm đứng dậy, đi qua bàn lấy văn kiện kiểm tra, bên trong là chữ kí của tổng giám đốc Sở Luật.
Cảm ơn xong xuôi, cô ôm văn kiện xoay đầu rời đi.
Chỉ là vừa đi được vài bước lại nghe được thanh âm không rõ cảm xúc của người phía sau.
“Cô rốt cuộc là ai?”
“Tôi là ai?” Hạ Nhược Tâm quay đầu, chớp chớp hai mắt: “Tổng giám đốc, ngài không mắc chứng nhanh quên chứ, tôi họ Lục, gọi là Lục Tiêu Họa.”
Sở Luật nheo mắt lại, đôi mắt sâu hút khiến người khác không thể định hình được cảm xúc.
“Giám đốc, nếu không có việc gì tôi xin phép đi trước.”
Hạ Nhược Tâm nói xong, thấy Sở Luật cũng không có phản ứng thì đi thẳng tới cửa, nhưng kết quả lại phải đụng mặt Hạ Dĩ Hiên.
Không biết là âm hồn theo cô không tan hay là Hạ Dĩ Hiên quá cần mẫn.
“Cô lại đến sao?” Hạ Dĩ Nhiên nhếch môi: “Da mặt cô cũng dày thật đó.”
Hạ Nhược Tâm lắc lắc tài liệu trong tay, thân là nhân viên công ty, đến giao văn kiện cho tổng giám đốc mà cũng bị gọi là mặt dày sao, mà nói đến mặt dày, thế nhưng cô lại thấy có người còn xứng với danh hiệu này hơn cô nữa.
“Cô có ý gì?” Hạ Dĩ Hiên nhận ra vẻ mặt Lục Tiêu Họa dang châm chọc cô ta.
“Cô biết mà.” Hạ Nhược Tâm ôm văn kiện vào ngực, hiên ngang bước qua cô ta, nhưng tới lúc cô bước tới gần nhất, cô dùng âm thanh chỉ nghe được hai người nói.
“Tôi thực cảm ơn cô Hạ đây mấy ngày hôm nay rảnh rỗi còn nhớ đến tôi, sợ tôi tịch mịch nên cho tôi một người đàn ông đến chơi.”
“Tôi không hiểu cô nói cái gì?” Trái tim Hạ Dĩ Hiên bỗng dưng nhảy dựng lên, nhưng cô lại không muốn thừa nhận là chính mình đang sợ hãi.
“Phải không?” Hạ Dĩ Hiên cố giữ nét mặt bình tĩnh, điều đó lại khiến Hạ Nhược Tâm càng xác định hơn, người đàn ông bị cô giẫm kia quả nhiên chính là người cô ta phái tới để xử lý cô.
“Hừ!” Hạ dĩ Hiên hừ một tiếng, xoay người không muốn nói, đương nhiên cũng là vì cô ta trong lòng mang một chút cảm giác lo sợ.
Chỉ là giọng của Hạ Nhược Tâm lại giống như bóng dáng cô, mãi không buông.
“Hạ tiểu thư đây không muốn biết kết quả của gã đó sao?”
Bước chân của Hạ Dĩ Hiên đừng lại một chút, cô không muốn nghe nhưng chính Hạ Nhược Tâm lại muốn nói, bây giờ cho dù cô có bịt kín lỗ tai đi nữa thì cũng nghe được âm thanh Hạ Nhược Tâm đang nói.
“Trứng của gã kia bị ta đạp vỡ, phía dưới cũng bị giẫm nát bét. Hạ tiểu thư, cô có thể cử thêm vài người nữa tới.”
Dáng đứng của Hạ Dĩ Hiên có chút lảo đảo, cô vội vàng chống tay lên tường, mở cửa phòng của Sở Luật, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy vào.
“À, vẫn là biết sợ!” Hạ Nhược Tâm chép miệng, vậy tại sao khi cô ra tay tàn nhẫn hơn thì cô ta lại không sợ nhỉ, dùng dao đâm Tống Uyển thì không sợ, hiện tại lại sợ cụp đuôi như chó.
Mà hiện tại, Lục Tiêu Họa không phải là Hạ Nhược Tâm.
Cho nên, thù này cô cứ chậm rãi báo.
Tra tấn một người có thể bắt đầu từ tôn nghiêm.
Hạ Nhược Tâm đẩy cửa phòng Tống Uyển, hộ lý vừa thấy cô liền vội vàng đứng dậy.
“Sở phu nhân sao rồi?” Cô hỏi mà ánh mắt cô rơi trên người Tống Uyển có chút lạnh lẽo.
“Vẫn như thế, bác sĩ nói cũng không biết khi nào có thể tỉnh lại.” Hộ lý trả lời. Kì thực người thực vật trên phương diện y hoc rất khó giải thích, có người sẽ tỉnh nhưng cũng có người không, có thể cả đời cũng có thể không tỉnh lại được.
Tống Uyển vẫn luôn ngủ, sắc mặt rất tốt nhưng vẫn là người thực vật, người thì béo nhưng tay chân lại teo đi do ít vận động. Vài năm qua đi, dù chăm sóc tốt thì người này cũng từng ngày già đi. Chết đi.
Đột nhiên cô lại hy vọng Tống Uyển một ngày nào đó có thể tỉnh táo lại để nhìn thấy mình người không ra người quỷ không ra quỷ. Đến lúc tỉnh lại thì quả thực đã xuống sắc đi rất nhiều, nhưng không phải là bây giờ, nhiều hơn là vài năm nữa. Hơn nữa cô tin người muốn Tống Uyển không tỉnh lại nhất nhất định không phải cô, mà là Hạ Dĩ Hiên, cũng không biết Tống Uyển có còn mệnh cho đến ngày tỉnh lại được không.
Tới cửa, cô đổi giày, vừa chuẩn bị rời đi thì Sở Tương lại chạy tới, níu chặt tay áo cô.
“Dì, dì không thể ở lại sao?”
“Không thể,” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt kéo tay áo mình ra, tuy rằng trên người đứa nhỏ này có một viên thận của Tiểu Vũ Điểm nhưng cô lại không thích nó, đương nhiên cũng không vì nó mà đưa đầu ra làm gì.
Cô dựt tay áo mình ra khỏi tay của Sở Tương, bước nhanh rời đi. Sở Tương nắm quần áo trên người mình, đôi môi bầu bĩnh mím chặt lại.
***
(Sant: Truyện bị người khác đăng lại trên wattpad, các bạn cũng có thể đọc trên wattpad chính của của sant tại tài khoản wattpad @santgs nhé, tất nhiên wattpad đăng chậm hơn trên gacsach.com nhiều.)
Hạ Dĩ Hiên từ Sở gia trở về thì trời cũng sẩm tối, hôm nay cũng không biết như thế nào mà xe cô ta lại bị hỏng, có cũng chỉ có thể chờ tài xế tới đón nhưng tại xế lại cũng đang có việc.
Tài xế của Sở gia cũng đã đi ra ngoài rồi, Sở Luật thì bận cũng không chở cô về được, mà cô đứng ở đây nửa ngày thật vất vả mới bắt được một chiếc taxi nhưng trên đường lại xảy ra vấn đề. Cô tuy rằng bực mình nhưng cuối cùng cũng phải cuốc bộ với đôi giày co gót cao mười lăm phân đi về, mà chỗ chiếc taxi hư cũng không phải là nơi nào tốt cả, trước không có làng xá, sau không có cửa hàng, đường khó đi, lại cách nội thành rất xa.
“Đáng chết!” Cô ta nhịn không được mắng thầm một câu.