“Ba định đi đâu?” Tần Lãng nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện lộ trình có chút không đúng, đường này giống như không phải đi về nhà.
Tần Tư Thanh không nói bất kì lời nào, xe đến trước một khách sạn thì dừng lại. Sau khi đưa chìa khóa cho nhân viên phục vụ lái xe vào bãi, Tần Tư Thanh nắm lấy tay Tần Lãng nhanh chóng đi đến phòng trọ.
Lúc ở trong trong thang máy, Tần Lãng bất tri bất giác có chút hoảng hốt, ba ba thực sự đã sinh khí rồi đi?
Cửa mở, Tần Lãng vừa lui về phía sau, vừa mạnh miệng nói: “Con muốn về nhà!”
Tần Tư Thanh quay đầu nhìn cậu, một câu cũng chưa nói, đem Tần Lãng ôm lấy, đặt lên trên vai khiêng vào phòng.
Tần Lãng sợ tới mức kêu to, “Người buông con ra!”
Tần Tư Thanh mở cửa phòng ngủ ném Tần Lãng lên giường, nâng tay tháo caravat, tiếp đến lại cởi áo của chính hắn.
Tần Lãng mở to hai mắt nhìn, “Ba...... Ba ba......” Cậu lúc này đã bị dọa cho vô cùng sợ hãi, từ trên giường nhảy dựng lên, “Người muốn làm gì?”
Tần Tư Thanh đi qua, nữa người trên trống không híp mắt nhìn Tần Lãng, “Con nói đi ba muốn làm cái gì, hả?”
Sắc mặt Tần Lãng nháy mắt trắng bệch, cậu rung môi đảo mắt nhìn chung quanh, lúc thấy cánh cửa cậu liền vắt chân lên cổ muốn chạy trốn.
Một tay Tần Tư Thanh ôm chặt lấy eo Tần Lãng đặt cậu dưới thân, “Vốn ba không nghĩ thương tổn ngươi, chờ thêm một thời gian nữa, tái kiên nhân một chút. Nhưng tại sao con lại không chịu nghe lời như vậy?”
“Buông ra, buông con ra!” Tần Lãng hai tay để trước mặt Tần Tư Thanh cố gắng đẩy hắn ra xa.
Tần Tư Thanh cúi đầu, hung hăng cắn Tần Lãng một ngụm, đem tiếng gào chưa kịp ra khỏi miệng của cậu ngăn chặn, rồi đem toàn bộ quần áo trên người cậu cởi sạch.
Tần Lãng dùng hết sực lực để giãy dụa, nhưng người trước mặt một chút dịch chuyển cũng không có, khí lực ba ba lúc này mạnh đến thần kì. Tần Lãng càng ngày càng cảm thấy bản thân yếu dần đi.
Cho đến khi bàn tay của Tần Tư Thanh sờ loạn trên eo của cậu, Tần Lãng hết nhịn nổi, nâng đầu lên hướng cái cổ thon dài của Tần Tư Thanh hung hăng cắn cắn, “Vương bát đản! Người buông con ra! Người là cầm thú! Con sẽ nói cho gia gia!” Cậu một bên cắn một bên mơ hồ không rõ mắng Tần Tư Thanh.
Tần Tư Thanh bị cắn đau, chân mày cau lại.
Hắn vỗ nhẹ vào Tần Lãng ra lệnh, “Bỏ miệng ra!”
“Đừng hòng!” Tần Lãng hai tay gắt gao khóa trụ cổ Tần Tư Thanh, cái miệng càng dùng lực ngậm chặt hơn, răng nanh cắn mạnh đến nổi trên da Tần Tư Thanh đã chảy ra máu tươi. Tần Lãng thực ra cũng không muốn làm quá như vậy, nhưng để thoát khỏi tên ác ma ba ba này, cậu chỉ có thể cắn chết không buông.
“Thật không buông?” Tần Tư Thanh nhìn tên nhãi con dưới thân mình, cho dù tính tình hắn có tốt đến cỡ nào cũng hận không thể đem tên nhãi con này dạy dỗ một phen, đánh cho một trận bán sống bán chết.
Tần Lãng vốn đã rất cứng đầu, cậu bây giờ mất hết lợi thể chỉ có thể dùng ánh mắt dữ tợn trừng Tần Tư Thanh, như là muốn đem Tần Tư Thanh trừng đến khi lủng ra hai cái lỗ, còn miệng thì nhất quyết không chịu nhả.
Lúc này Tần Tư Thanh đột nhiên nở nụ cười, Tần Lãng ngẩn ra, hắn đang cười cái gì!?
Chỉ thấy Tần Tư Thanh đem quần của mình thoát ra, hiện trường biến thành cả hai người đều xích lỏa quấn cùng một chổ. Khi Tần Lãng không kiềm được nhìn xuống dưới hạ thể của Tần Tư Thanh, ánh mắt cậu lập tức mở to như hai cái đèn pha ô tô.
Kia, cái kia, này này...... Sao, sao tự nhiên lại biến bự như vậy?
Thừa dịp trong lòng hỗn đản nhi tử còn đang khiếp sợ chưa kịp bình phục, Tần Tư Thanh nhanh chóng tách hai chân Tần Lãng ra, đem vật khủng bố kia đặt ở lối vào phía sau của cậu.
Tần Lãng bị vật cực nóng lại cứng rắn kia dọa cho hoảng sợ, miệng cũng mất khống chế buông lỏng ra, cả người đều sợ tới mức choáng váng.
“Người, người muốn làm gì?”
Linh tính mách bảo, sẽ có một chuyện cực kì cực kì bất lợi xảy đến với cậu, nhưng cậu lại không biết cụ thể là gì.
Cảm giác hoảng loạn cùng sợ hãi cứ thế ở trong nội tâm của cậu đánh nhau loạn xạ. Tần Lãng chỉ cảm thấy hiện tại ba ba thực đáng sợ.
Tần Tư Thanh nhìn bộ dáng này của con trai, trừ bỏ ngon miệng, lại không khỏi làm hắn có chút mềm lòng. Hắn phóng nhẹ ngữ khí, dịu dàng hôn hôn hai má Tần Lãng, “Được rồi, không cần sợ.”
Thế nhưng cơ thể của Tần Lãng chỉ cảm thấy lạnh run. Cậu cố gắng lùi ra sau hết mức có thể, “Con muốn về nhà.”
Tần Tư Thanh gợi lên khóe miệng cười cười, “Đợi một lúc nữa ba sẽ đưa con về.”
“Con hiện tại liền muốn về nhà!” Tần Lãng ngẩng đầu hung ác nhìn Tần Tư Thanh. Mà Tần Tư Thanh một điểm cũng không giận, còn lấy tay sờ sờ mặt Tần Lãng, nụ cười bên khóe miệng vừa dịu dàng lại có phần bất đắc dĩ: “Hiện tại mới biết sợ hãi sao?”
“Con muốn về nhà! Con muốn về nhà!” Tần Lãng kêu to, nhấc chân đá vào hạ phúc của Tần Tư Thanh. Mà hắn cũng không trốn, để cho nhi tử bị vây đến hoảng sợ, phát bạo đá một cước.
Lúc này, Tần Tư Thanh lại đột nhiên đứng thẳng dậy, tươi cười trên mặt đã rút hết, “Giờ biết sợ thì đã muộn. Về sau đừng có mà trêu tức ba nữa, ba không cam đoan lúc đó sẽ không làm gì con. Mọi chuyện hôm nay, coi như chưa từng phát sinh đi.”
Sự thật là, hắn không thể hạ thủ được.
Bất quá trong đó còn một nguyên nhân, hắn không hạ thủ được là vì Tần Lãng còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyển, hắn càng không muốn tổn thương con trai mình.
Nếu lần này hắn thật sự cưỡng bức Tần Lãng, thì sau này cậu nhất định sẽ đối với hắn chán ghét thậm chí là căm hận. Hắn biết Tần Lãng hiện tại là hoàn toàn không muốn, cậu vẫn chưa thể tiếp nhận loại chuyện như thế này.
Ngay cả khi Tần Lãng không ghét hắn, nhưng còn tương lai thì sao? Mọi chuyện khi ấy có còn tốt đẹp như vậy? Tần Tư Thanh hắn cũng không thể cam đoan.
Hắn đột nhiên đau đầu phát hiện một việc, đối diện với tên ranh con nhà mình, hắn căn bản không thể suy nghĩ ra bất kì chiến thuật nào hữu dụng, mọi chuyện luôn có thể bị Tần Lãng đánh vỡ một cách dễ dàng. Tần Tư Thanh hắn luyến tiếc xuống tay, hài tử này thật sự đã bị chính hắn sủng đến sinh ra tâm nhãn đi, còn không biết ai thua ai thắng đâu.
Nhìn bộ dạng nhi tử thất kinh ở trên giường vội tìm quần áo, Tần Tư Thanh âm thầm thở dài, dù trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt vô biểu tình, nhưng tay chân lại đem quần áo nằm la liệt dưới đất nhặt lên, ném tới bên người Tần Lãng, hạ giọng nói, “Về nhà đi.”
Tần Lãng bất quá chỉ là nít ranh, tính tình còn rất trẻ con, không hiểu chuyện, huống chi trông cậy vào một người còn mù mờ về chuyện tình cảm như cậu thì có thể làm nên trò trống gì. Mà Tần Tư Thanh lần này điều cần phải làm nhất, chính là dạy nhi tử học được, hiểu được yêu là gì, chính là tình yêu kinh thiên động địa mà mọi người hay ca tụng đó.
Vừa đưa Tần Lãng về tới chung cứ, cậu liền vội vàng xuống xe hướng căn hộ nhà mình mà chạy.
Tần Tư Thanh nhìn theo bóng dáng của cậu, thẳng đến khi biến mất hoàn toàn trong tầm mắt, hắn mới đem xe quay đầu rời khỏi.
Xem như để cho đối phương một ít thời gian bình tĩnh suy nghĩ đi.
Từ gương chiếu hậu quan sát miệng vết thương bị cắn đến xuất huyết trên cổ, Tần Tư Thanh không khỏi bật cười. Con hắn thực giống với mèo hoang xù lông nha.
Mà Tần Lãng bên này, ngay khi cửa thang máy mở ra, liền lỗ mãng xông ra ngoài, vừa lúc đụng trúng một người nào đó.
Người kia không ai khác chính là Sở Chinh, thấy bộ dạng khẩn trương này của cậu, hắn liền nhịn không được hỏi: “Tại sao lại vội vàng hoảng hốt như vậy?”
Tần Lãng không để ý đến hắn, lập tức hướng đến căn hộ nhà mình, run run tay cầm chìa khóa mở cửa, còn sầm một tiếng thật mạnh.
Sở Chinh không khỏi quay đầu nghi hoặc nhìn cánh cửa đang gắt gao đóng chặt kia.
Vào đến nhà, Tần Lãng liền từng ngụm từng ngụm hấp tấp uống nước, rồi lại chạy đến cửa sổ nhìn xuống, mà dưới lầu đã sớm không còn bóng dáng chiếc xe của Tần Tư Thanh.
Cậu thở phì phò ghé vào bên mép cửa số, trong đầu không ngừng nhảy ra tiếng vang “Đột đột đột”, nghĩ đến sự tình vừa mới phát sinh với ba ba, cậu nhất thời miệng khô lưỡi khô, mặt mày đỏ bừng lên.
Tần Lãng không ngừng lắc đầu, mắng một câu: “Khốn kiếp!” Lúc đó cậu đã quá sợ hãi, chỉ kém chưa khóc ra mà thôi.
Nhưng là...... nếu mọi chuyện tiếp diễn, ba sẽ đối với mình làm những gì? Hai nam nhân thì có thể làm được chuyện gì chứ? Tần Lãng không khỏi suy nghĩ trật đường, đợi đến lúc phát hiện ra thì lại hoảng sợ thêm một trận. Tiếp tục vẫy rồi lắc, đem ý tưởng này nọ ném ra sau đầu, cậu lẽ ra phải suy nghĩ làm thế nào mắng ông ba khốn kiếp của mình chứ!? Thực là bệnh quá đi! Ngay cả cầm thú còn không bằng, ổng thế nhưng thế nhưng ngay cả thân sinh nhi tử của mình còn dám xuống tay nữa, khốn kiếp! Tần Lãng đầy mặt phẫn nộ không ngừng chữi mắng ông ba “cầm thú” của mình.
Trong lúc Tần Tư Thanh đánh xe trở về khách sạn thì nhận được một cuộc điện thoại, là người lái xe của lão gia tử gọi tới, nghe nói thân thể lão gia tử không thoải mái phải nhập viện. Khi Tần Tư Thanh đi vào phòng bệnh mà người làm thông báo, lão gia tử sắc mặt vàng vọt đang nằm ở trên giường bệnh nghỉ ngơi, gặp Tần Tư Thanh đến đây liền hung hăng trừng mắt nhìn hắn, “Thằng súc sinh kia!”
Cược bộ Tần Tư Thanh không khỏi chậm lại, chẳng lẽ nhi tử thật khờ đến nổi đem chuyện đó nói cho lão gia tử biết?
“Ta đều đã từng này tuổi rồi, mày còn nhẫn tâm nhìn cha mày bận rộn này bận rộn kia, đến tận tưởng một chút hạnh phúc hưu nhàn đều không được! Mày đây là cái đồ bất hiếu!” Lão gia tử khí lức suy yếu từ trên giường bệnh bắn xối xả vào hắn.
Mà vẻ mặt căng thẳng nãy giờ của Tần Tư Thanh cuối cùng cũng có thể buông lỏng, hắn nhanh chóng đi tới bên giường.
Người lái xe đứng một bên nói, “Lão gia tử mấy ngày này đều bận rộn đàm phán với một đối tác quan trọng, không chú ý đến thân thể nên đã sinh bệnh thưa cậu chủ.”
Tần Tư Thanh cười tủm tỉm ngồi vào một bên, đối lão gia tử nói, “Chuyện đó ba đừng làm nữa!”
“Để mặc đó thì ai sẽ nuôi cái nhà này hả!?” Thầy lão gia tử lại sắp bắn một tràng, Tần Tư Thanh liền nhanh tay bình ổn trước, “Xem bộ dạng sinh long hoạt hổ này của ba chắc cũng không có trở ngại gì lớn đâu.”
“Mày đây là nguyền rủa ba mày đó hả!?” Lão gia tử tức giận đến đỏ mặt, nhất thời nghẹn khí không thở được họ khan liên tục.
Tần Tư Thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ ***g ngực lão gia tử giúp ông thuận khí, không đợi lão gia tử nói tiếp, thằng con của ông đã nói ra một câu khiến ông không khỏi thất kinh: “Ba nếu không được nữa, thì để con làm vậy.”
Lão gia tử thân mình cứng đờ, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tần Tư Thanh, nửa ngày cũng không có phản ứng lại.
“Con không dám cam đoan sau này công ty sẽ trở nên thế nào, bất quá nếu ba không thể tiếp tục đi làm thì trước mắt cứ để con thay thế một thời gian đi.” Lời này của Tần Tư Thanh nói thật nhẹ nhàng, lão gia tử choáng váng đến quên cả hô hấp, thiếu chút nữa đã vì thiếu ôxy mà ngất xỉu. “Con, con......”
“Như thế nào? Không phải mỗi ngày ba đều lải nhải nhắc nhở con sớm phải quản lý sự nghiệp của gia đình sao?”
“Con nói thật?” Trên mặt lão gia tử lộ ra nụ cười cứng nhắc, ông là rất rất cao hứng, nhưng trong một chốc vẫn chưa thể xác định lời này của Tần Tư Thanh là có thật hay không. Thằng con của ông hôm nay đã chập mạch chổ nào rồi đi? Bình thường chết sống không chịu đồng ý, mà hôm nay ông còn chưa đả động đến chuyến đó mà thằng con này đã chủ động nói ra trước.
Quỷ dị, thật sự là rất quỷ dị.
“Con đã suy nghĩ kỹ rồi, liền như ba nói, làm thầy giáo thì có gì tốt chứ. Về sau ngay cả con trai đều nuôi sống không nổi, ba nói đúng không?”
Tần Tư Thanh cười càng chân thành bao nhiêu, thì lão gia tử càng sửng sốt bấy nhiêu.
Thằng con của ông chỉ nói một câu mặc kệ liền không làm thầy giáo nữa, còn nói ngay ngày mai sẽ nộp đơn thôi việc ở trường học.
Lão gia tử sau khi đã xác định Tần Tư Thanh là thật sự tính toán tiếp nhận sự nghiệp của mình, cả khuôn mặt liền như nở hoa, thằng con của ông rốt cuộc cũng khai thông rồi, nếu sớm nghĩ thông suốt thì càng tốt bao nhiêu a, đây mới là làm nên tiền đồ chứ!?
Về phần Tần Tư Thanh vì sao lại đột nhiên nghĩ như vậy thì lão gia tử không có hỏi lấy.
Kỳ thật lão gia tử cũng không có bệnh gì, chính là có chút cảm nhẹ. Dù sao thân thể ông đã không còn cường tráng như trước, cộng thêm trong người còn có bệnh cũ, chỉ là một bệnh vặt con cỏn thế này cũng khiến ông biến thành sống dở chết dở, nơi này không đau thì nơi kia sẽ nhức, tâm tình lại phiền táo không yên, nhớ tới thằng con Tần Tư Thanh bất hiếu lại càng khiến ông cảm thấy bi ai hơn.
Cùng không ngờ đến, Tần Tư Thanh hôm nay lại có hành động như thế, lão gia tử vô cùng hạnh phúc, bệnh gì cũng không cần thuốc cũng khỏi. Cả người đều cảm thấy thoải mái, thoái mái đến từng cái lỗ chân lông.
Chuyện này Tần Tư Thanh cũng không muốn nói cho Tần Lãng biết.
Chạng vạng, Tần Tư Thanh kêu lão gia tử đưa tài liệu công ty ở B thị cho hắn xem xét một chút, còn gọi người đặt trước vé máy bay vào buổi tối.
Lão gia tử cứ cảm giác chuyện này xảy ra quá nhanh, bảo hắn đợi thêm một hai hôm nửa rồi hẳn đi, nhưng Tần Tư Thanh nói không có chuyện gì, thu dọn đồ đạc xong liền muốn nhanh chóng qua công ty bên kia.
“Kia tiểu Lãng thì phải làm sao?”
Đây mới là vấn đề mấu chốt hiện tại, con trai phải đi xa, vậy ai sẽ chăm sóc cháu trai bảo bối của ông? Còn cậu có chịu được việc phải xa ba mình lâu như vậy không?