Diện tích hòn đảo này rất lớn, xung quanh có tường vây màu trắng, cao ba trượng, sáng óng ánh, chính là đục từ băng làm thành, bên trong hòn đảo không hề có đại thụ che trời nào cả, mà chỉ có một ngọn núi trơ trụi kéo dài, hoàn toàn không có một cái cây nào.
"Thù Mộ Vũ, đây có phải hòn đảo chúng ta phải tìm hay không?" Tả Đăng Phong hỏi Đại Đầu.
"Chắc là nó." Đại Đầu quay sang nhìn quanh, biết mình đã tới khu vực an toàn.
"Có khí tức dị thường nào không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Có rất nhiều, màu sắc rất tạp, không xác định được là cái gì, nhưng chắc chắn không có tử thi nhiễm bệnh độc nào cả." Đại Đầu thở dốc.
"Nghỉ ngơi chút đi." Tả Đăng Phong thả dây thừng, Vạn Tiểu Đường Cổ Trân vươn mình đứng dậy, Bọ Rầy cũng đã đuổi tới, hai binh sĩ do Đại Đầu và hắn kéo cũng không ai bị thương.
Mạo hiểm không ngừng làm ai cũng hãi hùng khiếp vía, ai cũng thả lỏng, ngồi phệt xuống đất thở dốc.
"Sao đó lại có tường rào nhỉ?" Bọ Rầy thắc mắc.
"Tả chân nhân suy đoán không sai, nơi này trước đây quả thật đã từng có văn minh con người." Đại Đầu đưa mắt nhìn ra xa.
"Xem xem bên trong tường có khí tức nguy hiểm nào không, tôi không thể bên ngoài lâu." Tả Đăng Phong nói, chém giết liên hồi làm linh khí của hắn đã gần như cạn kiệt, nhất định phải tìm một chỗ an toàn để khôi phục linh khí.
"Khu vực gần tường vây không có động vật." Đại Đầu trả lời.
"Đi, đi vào, ngoài này lạnh quá." Tả Đăng Phong giơ tay ra hiệu Vạn Tiểu Đường và Cổ Trân ngồi xuống, nắm dây thừng kéo lên, tuy ba người đã cực kỳ uể oải, lại còn phải kéo theo bốn người không có linh khí cũng mệt đừ không kém, nơi này nhiệt độ quá thấp, nhất định phải tìm chỗ ấm áp nghỉ ngơi.
Ba người nghiến răng chạy tới bức tường băng. Tường băng cao tới ba trượng, những khối băng gắn chặt vào nhau, không có lấy một khe hở.
Nơi này tuy có tường bao, nhưng không có cửa thành, Tả Đăng Phong không chút do dự lướt lên tường rào, bên trên tường rào mới có đường đi, rộng chừng hai mét, không thể coi là rất rộng.
Tả Đăng Phong nhanh chóng lướt về hướng phía tây bắc, vì lối đi theo hướng này đi hơn trăm trượng có nhánh rẽ dẫn tới một ngọn núi, đó nhất định có chỗ để tránh gió.
Tả Đăng Phong hơi quay sang ra hiệu cho Đại Đầu, Đại Đầu đoán ra ý Tả Đăng Phong, nhìn theo cũng thấy ngọn núi, bèn gật đầu ra hiệu an toàn.
Tả Đăng Phong lướt tới gần ngọn núi, thấy có một cái sơn động được người đào ra, cửa động không lớn, cao rộng đều khoảng hai mét, cửa động có cửa gỗ, trên lớp tuyết đọng chung quanh không hề có dấu chân động vật.
Thoáng kiểm tra tình huống chung quanh xong, Tả Đăng Phong hạ xuống, mở cửa, đi vào trong sơn động. Sơn động dài chừng mười mấy mét, rộng chừng bảy bước, hai bên đặt sáu cái giường gỗ, giữa sơn động giữa có một chỗ hõm viền quanh bằng đá để nhóm lửa, chếch hướng bắc chất một đống lớn cung và củi gỗ, xem ra chỗ này trước đây là một trạm nghỉ ngơi cho binh lính.
Tả Đăng Phong đi tới ôm một bó củi ném vào chỗ nhóm lửa, rồi dùng Thuần Dương chân khí đốt lửa lên.
"Bỏ hết đồ xuống đi, cởi đồ ướt ra phơi." Tả Đăng Phong nói với mọi người đang cực kỳ uể oải. Ai cũng đã vận động đến mức mồ hôi đầm đìa, Bắc cực này nhiệt độ rất thấp, rất dễ bị đông cứng mà tổn thương.
Mọi người nhanh chóng cởi đồ ra, ngồi xuống cạnh đống lửa.
"Đừng gần lửa quá." Tả Đăng Phong rốt cuộc cũng được thả lỏng, dặn một câu, rồi đi tới cái giường gỗ ngoài cùng, ngồi xuống.
Một quãng thời gian rất dài không ai nói chuyện, các binh sĩ đã bị tiêu hao thể lực quá nhiều, ba người tu hành cũng gần như hết linh khí, Bọ Rầy ngồi xếp bằng luyện khí, Tả Đăng Phong và Đại Đầu cũng nhắm mắt, bắt chỉ quyết khôi phục linh khí.
Một lúc lâu sau, đám người Vạn Tiểu Đường đám người bắt đầu nấu nước, sau đó đưa nước nóng phân cho mọi người, mọi người uống được nước ấm, từ từ hồi phục.
Mọi người vào sơn động không lâu, ngoài động bắt đầu có gió thổi, sức gió từ từ tăng mạnh, trở thành cuồng phong gào thét, dù không nhìn thấy, nhưng mọi người đều thầm nghĩ mà sợ, may mà Tả Đăng Phong đã tìm được chỗ đặt chân, nếu không lúc này mà vẫn còn lại bên ngoài, chắc chắn không lâu sẽ bị đông chết.
Trong sơn động rất khô ráo, trên mỗi cái giường gỗ đều có lót da thú, nhờ đây nhiệt độ thấp nên da thú không bị mục nát, đây nghỉ ngơi, thậm chí không cần sử dụng túi ngủ.
“Tôi ngủ một lúc, các người hơ khô quần áo xong cũng nên sớm nghỉ ngơi, không nên đi xa quá ba dặm." Tả Đăng Phong ôm Thập Tam nằm nghiêng xuống ngủ, từ lúc máy bay hạ cánh hắn chưa hề được chợp mắt, lúc trước mọi người ngủ hắn vẫn phải phụ trách canh gác làm ấm cho mọi người, sau đó lập màn chắn phản chấn, rồi chiến đấu gần như không ngừng nghỉ đã làm cạn kiệt linh khí của hắn, nên giờ rất cần được nghỉ ngơi.
"Thù Mộ Vũ, mấy giờ rồi?" trước khi ngủ, Tả Đăng Phong hỏi.
"Giờ hợi ba khắc." Đại Đầu trả lời.
Tả Đăng Phong gật đầu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, lúc ngủ vẫn bắt tụ khí chỉ quyết.
Lúc đầu bên tai còn có âm thanh mọi người nướng đồ ăn và uống nước tạp âm, sau đó tạp âm từ từ biến mất, trong hang núi trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Tả Đăng Phong là người thứ hai tỉnh lại, hắn bị tiếng Đại Đầu mở cửa làm cho tỉnh giấc, sau đó là tiếng Đại Đầu ra ngoài động đi tiểu.
Tả Đăng Phong ngồi dậy, nhìn quanh trong phòng, trong hang núi tổng cộng có sáu cái giường, mỗi cái đều có người nằm ngủ, vì không đủ giường, một nam binh sĩ phải dùng túi ngủ.
Tối hôm qua lúc hắn ngủ là khoảng mười giờ đêm, đến giờ linh khí trong cơ thể đã khôi phục được bảy phần mười, căn cứ mức độ linh khí khôi phục có thể đoán được lúc này có lẽ là sáu giờ sáng, thật ra phán đoán thời gian cũng chẳng để làm gì, nhưng nếu không biết thời gian cụ thể, thì hắn không quen.
"Vẫn chưa tới sáu giờ, Tả chân nhân ngủ tiếp đi." Đại Đầu đẩy cửa đi vào, trên người có hoa tuyết.
"Tôi tỉnh rồi." Tả Đăng Phong chờ Thập Tam duỗi lưng, đưa tay lấy ghèn mắt cho nó.
"Ngày hôm qua thực sự là quá nguy hiểm, tới giờ tôi vẫn tưởng là mình nằm mơ." Đại Đầu ngồi xuống cái giường đối diện.
"Không sao đâu, cứ thoải mái đi, nghỉ ngơi một ngày." Tả Đăng Phong mở rương gỗ, lấy bình rượu đế cho Đại Đầu, Đại Đầu xua tay không lấy, Tả Đăng Phong mở nắp ra uống một hớp.
“Tôi không ngờ có nguy hiểm như vậy, may mà có ngài dẫn đội." Đại Đầu nói, ngày hôm qua may mà Tả Đăng Phong phán đoán chính xác, xử trí nhanh nhạy, nên mới đưa được mọi người an toàn tới nơi này.
"Các người đều sinh ra trong thời bình, chưa từng trải qua loạn lạc." Tả Đăng Phong uống hớp nữa, rượu đế rất mạnh, nên uống vào rất ấm áp.
"Tả chân nhân, xin phép." Hai người nói chuyện đánh thức Bọ Rầy, Bọ Rầy đưa cái chén về phía Tả Đăng Phong đòi uống rượu, người trong Đạo môn dùng chữ này cũng tương đương với câu Vô Lượng Thiên Tôn, chỉ là khẩu ngữ, nghĩa là tôi chỉ là muốn tốt cho anh hoặc là cảm ơn.
Tả Đăng Phong quay sang nhìn Bọ Rầy, rót đầy chén rượu cho hắn, Bọ Rầy tuy là người khéo đưa đẩy, nhưng làm việc rất biết điều.
"Dựa vào bức tường rào ngoài kia, có thể thấy văn minh nơi này chỉ đến thời Thương Chu, từ lúc đó nơi này không còn ai nữa." Ngày hôm qua mệt quá, Tả Đăng Phong chẳng còn sức nào đi tìm tòi nghiên cứu tình huống của nơi này, nhưng có được một đêm nghỉ ngơi, hắn lập tức bắt đầu phân tích tình huống chung quanh.
Đại Đầu và Bọ Rầy gật đầu, nhưng sự nghi hoặc trong mắt cho thấy hai người chẳng hiểu vì sao hắn đoán vậy.
“Tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều cổ thành thời Thương Chu, tường thành những chỗ đó giống hệt cái tường rào này." Tả Đăng Phong giải thích.
"Tả chân nhân, ngài xem này." Đại Đầu vung linh khí tóm lấy một cái trường cung trong góc sơn động, đưa tới cho Tả Đăng Phong xem.
Tả Đăng Phong để chai rượu xuống, cầm lấy cái cung. Trường cung làm bằng gỗ, dài ba thước ba tấc, có thể coi là cung cứng. Cung này rất khác với cung bình thường, chỗ dây cung không phải làm bằng da trâu hay gân hươu, mà là một sợi kim loại dài nhỏ có tính co dãn, dây kim loại này bên ngoài màu trắng bên trong màu vàng, chất liệu không rõ.
"Kỹ thuật luyện kim thời Thương Chu không đạt tới trình độ loại này." Tả Đăng Phong nhíu mày, Thời Thương Chu là thời đại đồ đồng, đồng thau đều là kim loại nguyên thủy, không thể kéo dãn được.
“Tôi cũng buồn bực, chỉ có cung nỏ những năm gần đây mới sử dụng dây kim loại ." Đại Đầu lắc đầu.
Tả Đăng Phong xoay người nhìn vào góc sơn động, tiện tay hút tới một mũi tên, xem kĩ thấy mũi này còn dài hơn cả cái cung. Vì nơi này cực kỳ lạnh giá, không có sâu mọt, nên phần sau của mũi vẫn còn, hơn nữa mũi này có hình dẹp, sống lưng có hai cánh, đây là đặc điểm Thời Thương Chu, tới thời Xuân Thu mũi không còn hình dạng này, mà là hình ba cạnh, nên mũi này phải phát xuất Thời Thương Chu, nhưng Thời Thương Chu trình độ luyện kim không thể nào làm ra được dây kim loại, nên hình thức của mũi và chất liệu của dây cung mâu thuẫn với nhau.
"Hẳn là Thời Thương Chu, hay là cư dân nơi này có được kỹ thuật luyện kim đặc thù." Tả Đăng Phong nói.
"Tả chân nhân, phong cách kiến trúc nơi này và binh khí đều thuộc Thời Thương Chu tương tự, nhưng nơi này cách chúng ta hơn một vạn dặm, kỹ thuật Thời Thương Chu làm sao xuất hiện ở đây được?" Đại Đầu không hiểu.
Tả Đăng Phong cau mày, khi tới đây hắn nhận ra ngay hình thức tường thành giống hệt tường thành Thời Thương Chu của Trung Quốc, binh khí cũng giống hệt binh khí Thời Thương Chu của Trung Nguyên, đây không thể gọi là nói với hợp.
"Có hai khả năng, một là người nơi này là thời Thời Thương Chu di chuyển tới, hai là Thời Thương Chu có người từng tới nơi này." Tả Đăng Phong trầm ngâm một lúc lâu, nói.
"Đợi khí trời chuyển biến tốt, chúng ta đi tới vào trong xem thì biết thôi." Bọ Rầy bưng chén rượu, chen vào.
"Tả chân nhân, còn có một việc tôi vẫn nghĩ không thông, tường vây bên ngoài hòn đảo cao hơn chín mét, nơi này chỉ có hai hòn đảo, lẽ nào giữa hai hòn đảo còn có chiến tranh?" biệt hiệu Đại Đầu cũng đặt ra để chơi, đầu óc của hắn cũng rất thích suy nghĩ.
“Tôi cũng hy vọng là như vậy." Tả Đăng Phong để cung xuống, xách rượu lên uống, "Nếu bức tường này là để phòng người, vậy thì không có gì phải sợ, nhưng nếu chúng để phòng ngự dã thú, thì chúng ta phải nghĩ cho ra tại sao người nơi này bị tuyệt diệt..."