Tả Đăng Phong mang theo mọi người nhanh chóng đi về hướng bắc, thỉnh thoảng lại quay sang quan sát tình huống phía đông, Đại Đầu và Bọ Rầy đã gặp đám dơi, đang triển khai chém giết, hai người đều có linh khí hộ thể, an toàn không phải lo.
Đi được năm dặm, Tả Đăng Phong nhận ra tình huống nghiêm trọng hơn hắn nghĩ, Đại Đầu và Bọ Rầy tuy thành công làm cho đàn dơi chú ý, nhưng không dẫn chúng đi được, vì số lượng chúng quá nhiều, nên đã hoàn toàn vây kín hai người.
“Tôi đi hỗ trợ, các người lại tại chỗ, không được lộn xộn, không được ồn ào." Tả Đăng Phong dặn.
Mọi người gật đầu, không ai nhúc nhích gì nữa, Tả Đăng Phong gật đầu thoả mãn, hắn rất không thích người khác tự cho là đúng đòi xông tới trợ giúp.
Phát Huyền Âm chân khí để gia cố tầng băng bên dưới xong, Tả Đăng Phong vọt đi đi, Thập Tam theo đuôi.
"Thập Tam, mày lại bảo vệ họ." Tả Đăng Phong khẽ nói.
Tả Đăng Phong chạy tới chỗ đàn dơi, tới gần, mới thấy dáng vẻ của chúng rất là dữ tợn. Mắt chuột đỏ chót, răng nanh nhọn hoắt thò hẳn ra, đầu trong hai cánh vẫn còn vuốt sắc, tiếng cắn kèn kẹt, mùi tanh hôi gay mũi buồn nôn.
Đại Đầu và Bọ Rầy giữa vòng vây, nỗ lực muốn thoát ra, nhưng dơi đông quá, đã mấy lần xung phong nhưng hai người không thoát ra được, màn chắn tử khí từ từ thu hẹp, nếu màn chắn tử khí biến mất, hai người sẽ bị đám dơi gặm trơ xương chỉ trong chớp mắt.
Tả Đăng Phong bắn một vòng Huyền Âm chân khí, đóng băng tất cả đám dơi vừa bay tới gần hắn, nhưng số lượng dơi quá nhiều, một nhóm chết cứng, nhóm sau đã xông tới, tình huống như vậy bất kể là Huyền Âm chân khí hay Thuần Dương chân khí đều không thể có hiệu quả, thấy tình thế nguy cấp, Tả Đăng Phong nhanh chóng vọt tới gần Đại Đầu và Bọ Rầy, vung tay tạo nên một màn chắn có tính phản chấn, màn chắn có hình nửa vòng tròn, rộng không tới một trượng, bọc ba người bên trong.
Người tu hành có thể phát linh khí trong người ra ngoài, tác dụng của nó hoàn toàn khác với màn chắn. Màn chắn để ngăn cách bệnh độc là loại màn chắn đơn giản nhất, dù rộng tới mười trượng cũng chẳng hao bao nhiêu linh khí, nhưng loại màn chắn phản chấn này là loại có uy lực lớn nhất, cực kỳ hao tổn linh khí, không chỉ có tác dụng bảo vệ, còn có hiệu quả phản chấn cực mạnh, chỉ cần có ngoại vật xông tới, sẽ bị màn chắn đánh chết.
Màn chắn lập nên, đám dơi như thiêu thân lao đầu vào lửa, có tới không về, chỉ cần tới gần màn chắn, đều bị đánh chết.
Đại Đầu và Bọ Rầy được Tả Đăng Phong cứu viện, thở phào nhẹ nhõm, có câu hai quyền khó địch bốn tay, Mãnh Hổ không địch lại đàn sói, số lượng dơi quá lớn, hai người căn bản không thể nào địch nổi.
Loại màn chắn chứa hiệu quả phản chấn này bình thường không ai thiết lập, vì nó chẳng khác gì cùng với đối phương cứng đối cứng, toàn bộ cường độ tấn công của đối phương người thi thuật sẽ phải chịu đựng hết, Tả Đăng Phong cảm nhận được rất rõ Đám dơi công kích làm màn chắn chấn động liên miên không dứt, mỗi một lần chấn động đều giống như bị người ta đâm mạnh vào người, làm Tả Đăng Phong phải cau mày, nhưng hắn đã sớm dưỡng thành bản tính hung tàn, không chỉ hung tàn với người ngoài, mà với bản thân hắn cũng như vậy. Đám dơi không ngừng xông tới đã khơi dậy sự tức giận, điên cuồng của hắn, khiến hắn không ngừng rút linh khí trong người ra để bổ sung tiêu hao cho màn chắn, hắn đã quyết định phải giết sạch Đám dơi xấu xí này.
Mỗi một lần xông tới cũng không phải một con hay mười mấy con dơi, mà là cả chục cả trăm con, Đám dơi khi chạm tới màn chắn đều bị đánh bay, màn chắn bị đập vào, phản chấn vang lên oành oành, trên trăm con dơi đồng thời bị đánh bay ra cũng phát ra tiếng vang rất lớn, như bình nguyên nổi trống, cộng với màn chắn khi đánh bay đám dơi sinh ra chấn động rất lớn, như voi lớn đạp chân.
"Tả chân nhân, động vật dưới băng đều đang bơi về phía chúng ta." Đại Đầu hô lớn.
"Nhấc chân!" Tả Đăng Phong đưa tay phải phát Huyền Âm chân khí tiếp tục gia cố tầng băng dưới chân ba người, không giết hết đám hơi hoặc xua ta chúng, ba người không thể nào thoát ra được.
Nhất tâm nhị dụng làm cho lực phản chấn của màn chắn yếu bớt, Tả Đăng Phong thu màn chắn lại, cho co lại đủ bao quanh ba người mà thôi.
Đại Đầu và Bọ Rầy đã lấy lại hơi, nhưng Tả Đăng Phong lập màn chắn này là bảo vệ họ nhưng cũng vây họ bên trong, hai người căn bản không giúp được gì.
"Tả chân nhân, bên dưới chúng ta có rất nhiều khí tức." Đại Đầu cao giọng báo cáo tình huống.
Tả Đăng Phong làm lơ, chuyên tâm ngưng khí gia cố màn chắn, hắn đã nghe được lời nói của Đại Đầu..., nhưng đàn dơi đã bọc kín ba người như bức tường thịt dày đặc, không thể phá vây ra được, chỉ còn đứng chịu trận chờ giết sạch chúng mới lo tiếp chuyện khác được.
Lúc này Tả Đăng Phong đã cảm nhận được cái gọi là cỡi hổ khó xuống, cũng đã hiểu cái gì gọi là Mãnh Hổ không địch lại đàn sói, Đám dơi này không có linh khí tu vi, nhưng chúng có số lượng nhiều, bệnh độc đã làm thần trí chúng Hỗn Độn, căn bản không biết sợ, càng không sợ chết. Dù cọp có lợi hại tới đâu, gặp phải một đám Ác Lang không sợ chết cũng chỉ còn cách mà chạy, nhưng hắn đã bị chúng bao vây, không thể chạy được, chỉ còn cách cứng rắn chống đỡ, không thành công sẽ mất mạng, cục diện bị động này làm Tả Đăng Phong hiểu được một đạo lý, vĩnh viễn không được đánh giá mình quá cao, ngàn vạn không thể đánh giá thấp kẻ địch.
Xung quanh ba người chồng chất xác dơi, giống như ba người đang trong một chiến hào đầy máu thịt. Tả Đăng Phong nhìn quanh, không khỏi cau mày, xác dơi đã chồng chất cao hơn hai thước, không lâu nữa, hắn sẽ có bức tường xác này bảo vệ, không cần phải lo bảo vệ phần dưới, chỉ cần phòng vệ đám dơi phía trên là được, đây được coi là một thuận lợi, nhưng chuyện đời cái gì cũng có tính hai mặt, ba người bị xác dơi vây kín, nếu lỡ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, ba người không thể trốn đi đâu được.
"Tả chân nhân, dưới chân chúng ta động vật tụ tập rất đông, trong phạm vi ba dặm đều dày đặc, bên ngoài vẫn còn có động vật đang nhanh chóng tới gần." Đại Đầu cao giọng báo cáo tình huống.
"Có cá kình một sừng không?" Tả Đăng Phong hỏi, ngăn ngắn thời gian nửa nén hương hắn đã hao bốn phần mười linh khí, linh khí là căn cơ của người tu hành, nếu linh khí tiêu hao hết, người tu hành sẽ chẳng khác gì người bình thường.
"Có, ngay dưới chân, số lượng không ít." Đại Đầu trả lời.
"Còn lại bao nhiêu dơi?" Tả Đăng Phong hỏi lại, sự phản chấn của màn chắn làm hắn rất khó ở, không thể phân thần ra được.
"Một nửa." Đại Đầu trả lời.
Tả Đăng Phong tính toán, nếu tiếp tục kiên trì, cá kình một sừng nhất định sẽ căn cứ từ chấn động xác định được vị trí của ba người, sẽ đâm sừng lên. Ba mét xung quanh đã được Huyền Âm chân khí gia cố, nếu cá kình một sừng dùng sừng chọc vào tầng băng thì sẽ ra sao, với sức mạnh của nó có thể hất văng ba người lên trời hay không.
"Tả chân nhân, nếu động vật bên dưới bắt đầu tự giết lẫn nhau, tình huống sẽ hoàn toàn mất khống chế, nơi này sẽ trở thành trung tâm bão táp." Đại Đầu nóng nảy nhìn quanh, trên mặt băng truyền ra chấn động đã thu hút cá kình một sừng và sinh vật biển quanh đó tới, đám sinh vật này lại hấp dẫn chim ăn thịt người, chim ăn thịt người lại hấp dẫn loại chim ăn thịt đẳng cấp cao hơn, giống như phản ứng dây chuyền sâu bọ dẫn bọ ngựa, bọ ngựa dẫn chim sẻ, chim sẻ dẫn diều hâu, sớm muộn cũng sẽ lôi loài ăn thịt khủng bố nhất của vùng biển này ra tới.
"Động vật đã tụ tập kéo dài tới mười dặm, trong phạm vi mười dặm chỗ nào cũng có." Tả Đăng Phong chưa trả lời, Đại Đầu đã lại hô lớn.
"Tả chân nhân đừng giết nữa, chúng ta đi thôi." Giọng Bọ Rầy run rẩy, không chỉ binh lính trong thời kỳ hòa bình có tố chất tâm lý không vững, mà cả đạo sĩ thời bình tố chất cũng kém cực kì.
"Bay lên cao sẽ làm dơi tới nhanh hơn." Tả Đăng Phong đáp. Trong ba người, Bọ Rầy có thân pháp kém cỏi nhất, trên đất thì chắc chắn chạy nhanh hơn dơi, nhưng nếu bay trên không, tất sẽ làm thức ăn cho chúng.
"Rầm rầm rầm."từ hướng tây bắc đột nhiên vang lên tiếng súng.
"Cái gì vậy?" Tả Đăng Phong hỏi, bên ngoài màn chắn đã bị xác dơi chồng chất cao hơn thân người che kín, không nhìn thấy được gì.
"Một đám gấu bắc cực." Đại Đầu căn cứ khí tức xác định nguyên nhân đám người Cổ Trân nổ súng.
Tả Đăng Phong căn cứ ngữ khí của Đại Đầu, đoán ra tình hình đám người Cổ Trân cũng không tệ lắm, nhưng trên và dưới tầng băng động vật tụ tập càng ngày càng nhiều, không lâu nữa chúng sẽ phát sinh xung đột, nếu lỡ chúng đánh nhau làm tầng băng khu vực này tan vỡ, mọi người sẽ không có chỗ đặt chân.
"Nghĩ cách làm cho mặt băng sinh ra chấn động, dụ đám cá kình một sừng dùng sừng chọc lên đi." Tả Đăng Phong nói với Đại Đầu và Bọ Rầy, tình hình đã bắt đầu mất khống chế, phải cấp bách rời khỏi nơi này, mà muốn rời đi thì chỉ có một cách là dụ cá kình một sừng dùng sừng đâm lên. Mặt băng dưới chân ba người kiên cố hơn những khu vực khác, cá kình một sừng đỉnh đâm mạnh sẽ làm cả khối băng chu vi ba mét này bị đẩy lên không, mọi người có thể mượn lực vọt đi, tìm cách khác để thoát khỏi đám dơi còn sống.
Đại Đầu và Bọ Rầy lập tức khí vận khí, đánh mạnh xuống dưới, chỉ một đòn, mặt băng đã rung bần bật.
"Cường độ đừng mạnh quá, dùng chân đi!" Tả Đăng Phong vội lên tiếng, hai người dùng sức quá mạnh, chấn động mạnh quá sẽ làm mặt băng dưới chân ba người chìm xuống nước.
Ý Tả Đăng Phong là bảo hai người dùng chân giẫm giẫm, nhưng hai người trong lúc kinh hoảng hiểu lầm ý Tả Đăng Phong, đều đứng trung bình tấn, thu quyền ngang eo.
"Đừng có dùng Thiên cân trụy." Tả Đăng Phong sợ tới mức chảy mồ hôi lạnh khắp người.
Đáng tiếc hắn đã chậm, lời nói vừa tới giữa đường đã cảm thấy dưới chân nhẹ đi . . .