Ba người lúc này còn cách trấn khoảng mười dặm, Tả Đăng Phong lặng lẽ đi tới, hướng đi chếch vị trí của con rắn hơn năm dặm, Tả Đăng Phong dùng Thuần Dương chân khí đánh thức thằng bé, sau đó dùng Chuyển Sơn Quyết vứt nó về hướng tây.
Thằng bé rơi xuống thì bị gãy chân, không đứng lên được, nên há miệng ra gào.
"Động!" Đại Đầu thông qua khí tức xác định con rắn đã bắt đầu di động.
"Đi vòng tới sào huyệt của nó nhìn xem." Tả Đăng Phong lập tức cùng hai người và Thập Tam mò tới chỗ con rắn ở. Đó là một khu hàng rào lạc đà bỏ hoang, Tả Đăng Phong ló đầu qua khỏi hàng rào ngó vào, thấy con rắn đang quấn thằng bé mà cắn xé. Đầu con rắn không to lắm, dài mười mét, rộng ba thước, màu đen tuyền, đầu bèn bẹt, răng nanh thò hết cả ra, rất là xấu xí.
Chỗ nằm ban đầu của con rắn là một hố cát hình tròn, đường kính khoảng hai mét, giữa hố cát có mấy quả trứng rắn hình bầu dục màu trắng, to cỡ gấp ba lần trứng ngỗng.
"Nó là rắn cái, nhưng rắn đực quanh đây không to lắm." Đại Đầu thì thào.
Tả Đăng Phong gật đầu, giao phối đẻ trứng là thiên tính của động vật, con rắn này cũng vậy, nhưng nó giao phối không nhất định phải là với con rắn đực có kích thước to bằng nó, trong tự nhiên, những loài có giống cái to hơn giống đực chỗ nào cũng có.
"Nó ăn nhanh quá!" Vạn Tiểu Đường lén lút ló đầu ra xem. Con rắn này trong mắt Tả Đăng Phong chẳng là cái gì, nhưng với cô thì nó quả thực là một con quái vật khủng bố khổng lồ.
Tả Đăng Phong lại liếc mắt nhìn hố cát, rồi ngẩng lên nhìn bụng con rắn, phất tay ra hiệu hai người rời đi.
Ba người trở lại trạm xăng dầu ngoài trấn, Đại Đầu dò theo khí tức, biết con rắn đã trở về sào huyệt chỗ đẻ trứng, thiết bị định vị cũng xác định điều này.
"Tả chân nhân, tiếp theo làm gì?" Đại Đầu hỏi. Y không phải là người không có chủ ý, nhưng đi chung với Tả Đăng Phong, y muốn nghe ý kiến của Tả Đăng Phong hơn.
"Để tôi nghĩ đã." Tả Đăng Phong đáp. Hắn đang rầu không biết làm sao để bắt con rắn kia tự động trở về Kim tự tháp. Muốn làm được điều này rất khó, vì con rắn vốn bị nhốt trong Kim tự tháp, trong lòng nó chắc chắn rất căm ghét nơi đó, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không nó sẽ không bao giờ quay trở lại. Nếu là rắn Trung Quốc, ba người có thể lấy bắt lấy nó, cưỡng bức nó đi vào khuôn phép, nhưng con rắn này là rắn nước ngoài, không biết tiếng Hoa, dù đánh chết nó nó cũng không biết ba người muốn nó làm cái gì.
"Rắn hổ mang có tập tính bảo vệ trứng không?" Tả Đăng Phong hỏi Đại Đầu.
"Có, rắn cái sẽ bảo vệ trứng của mình." Đại Đầu trả lời.
"Ý cậu là nó có thiên tính làm mẹ? "
“Tôi không biết, nhưng có nghe dân bản xứ nói rắn cái sẽ chăm sóc trứng của nó đến khi trứng nở."
"Rắn hổ mang một lần đẻ mấy trứng?"
"Ít nhất cũng hai mươi quả, chắc chắn nó chưa đẻ xong." Đại Đầu đáp, không hiểu sao Tả Đăng Phong lại hỏi những vấn đề này.
"Quan Khí Thuật có thể xác định được trong cơ thể nó có còn trứng hay không không?" trong lòng Tả Đăng Phong đã bắt đầu xuất hiện một mô hình kế hoạch.
"Khí tức loài rắn khác con người quá nhiều, tôi không chắc chắn được, nhưng chắc là có." Đại Đầu trả lời.
Tả Đăng Phong gật đầu, hắn cũng thấy cơ thể con rắn này hình như hơi mập, chắc là vẫn còn trứng ở trong cơ thể.
"Con rắn này có trí thông minh không?" Tả Đăng Phong lại hỏi.
"Vật già thì thành tinh, nó sống hơn một nghìn năm, nhất định đã có trí thông minh." Đại Đầu trả lời.
Tả Đăng Phong gật đầu, nhắm mắt thiết lập kế hoạch trong đầu. Kế hoạch này khá là phiêu lưu, nhưng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, đành vậy.
"Tả chân nhân, ngài nghĩ ra cách rồi?" Vạn Tiểu Đường thấy Tả Đăng Phong mở mắt, hỏi ngay.
"Hiện giờ nó đang trong kỳ đẻ trứng, chắc chắn sẽ không rời khỏi nơi này, nên chúng ta phải tìm cách dụ nó rời đi. Cách duy nhất hiện giờ chính là làm vỡ mấy quả trứng đó, đồng thời đánh bại nó, buộc nó phải rời đến chỗ khác để đẻ trứng. Trong bụng nó có trứng, nhất định sẽ phải nhanh chóng tìm một chỗ an toàn để đẻ, chúng ta bám theo, xem xem chỗ nó chọn có đúng là Kim tự tháp chúng ta muốn tới hay không." Tả Đăng Phong đáp.
"Cách này rất hay, nhưng làm sao đảm bảo được nó nhất định sẽ về Kim tự tháp?" Đại Đầu lo lắng.
"Đương nhiên chỗ đầu tiên nó chọn sẽ không phải chỗ đó, vì nó căm ghét nơi đó, nhưng nó không muốn trở lại thì chúng ta buộc nó phải trở lại. Chỉ cần thấy chỗ nó lựa chọn làm sào huyệt mới không phải là chỗ chúng ta muốn, thì chúng ta sẽ tiếp tục tấn công nó, bức bách nó phải tìm chỗ khác nữa. Nó bị bức vài lần nhất định sẽ quay về Kim tự tháp, vì trong ấn tượng của nó, chỗ đó rất an toàn." Tả Đăng Phong cười.
Tả Đăng Phong nói xong, Vạn Tiểu Đường và Đại Đầu phục sát đất, cách giải quyết thất đức và xảo quyệt như vậy cũng chỉ có Tả Đăng Phong mới nghĩ ra được.
“Tôi đi đuổi nó." Đại Đầu chủ động xin đi giết giặc.
"Cậu chẳng phải đã bảo, nó nhất định có trí khôn, nếu cậu tới đuổi nó, nó sẽ nghĩ như thế nào?" Tả Đăng Phong xua tay.
Đại Đầu không trả lời, vì câu hỏi này y không trả lời được.
"Nó sẽ nghi ngờ, nghi ngờ động cơ cậu tấn công nó, thậm chí sẽ nghi ngờ có phải cậu muốn đuổi nó về Kim tự tháp hay không. Nếu nó nghĩ vậy, dù có chết nó cũng sẽ không trở lại. Chuyện này chỉ có Thập Tam làm được, Thập Tam cũng là động vật, con rắn sẽ không nghi, toàn bộ quá trình chúng ta không được lộ diện, chỉ đi theo đằng sau thôi." Tả Đăng Phong nghiêm nghị.
"Tả chân nhân thông thái hơn xa chúng ta." Đại Đầu dù là người lùn chân tay ngắn, nhưng trời sinh tính tình phóng khoáng, không che giấu sự kính nể với Tả Đăng Phong. Cách xử lý của Tả Đăng Phong tuy không quang minh lỗi lạc, nhưng rõ ràng là cách hiệu quả nhất.
"Trí thông minh của con người chẳng khác biệt gì nhau, chỉ là tôi bị áp lực nhiều hơn cậu mà thôi." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp lại. Hắn sinh sống trong thời kỳ chiến tranh, còn Đại Đầu sinh sống trong thời bình, có môn phái che chở, hắn không có được điều ấy; Đại Đầu có sư phụ chỉ đạo, hắn không có; Đại Đầu có rất nhiều bạn bè, hắn không có; hắn phải đấu trí với Khương Tử Nha, Đại Đầu không cần; hắn lúc nào cũng phải đề phòng có người hại hắn, Đại Đầu cũng không cần; nên cách thức tư duy của hắn cũng là do áp lực đủ mọi mặt bức hắn mà thành.
"Thập Tam, tới đó vồ nát mớ trứng đó đi, đập con rắn luôn, nhớ kỹ, nếu nó chạy, thì mày quay về cho tao." Tả Đăng Phong chỉ hướng, ra lệnh cho Thập Tam.
Thập Tam meo một tiếng, vươn vai rũ lông, rồi phóng vọt đi, chạy vèo vèo trên các nóc nhà.
"Tả chân nhân, có cần đi theo để mắt hay không?" Vạn Tiểu Đường không yên tâm hỏi, Thập Tam so với con rắn nhỏ hơn quá nhiều, cô sợ Thập Tam bị thiệt thòi.
"Không cần, Thập Tam dư sức đấu với nó, chúng ta thu dọn chuẩn bị để đi, chắc chắn nó sẽ dẫn chúng ta chạy vòng quanh." Tả Đăng Phong xua tay.
Ba người còn đang nói chuyện, phía tây trấn đã vang lên âm thanh sập vỡ, vụn gỗ của các ngôi nhà văng tóe tứ tung. Thập Tam có thể lăng không, đây là ưu thế rất lớn, chẳng những có thể dùng lăng không để tránh né những cú mổ tấn công của con rắn, mà còn có thể lăng không từ trên cao bổ nhào xuống, tăng uy thế tấn công.
"Tả chân nhân, con rắn đó có kịch độc, chúng ta nên qua đó hỗ trợ đi." Đại Đầu thấy chiến sự kịch liệt, thì lo cho Thập Tam, đưa tay quẹt mồ hôi.
"Thập Tam bách độc bất xâm, không sao đâu, chúng ta không tới đó được, để khỏi bị lộ thân hình." Tả Đăng Phong lắc đầu.
Đại Đầu không nói gì nữa, Tả Đăng Phong quay sang phía tây nhìn một chút rồi quay đi. Trận chiến này nhất định sẽ rất lâu, không phân ra thắng bại cả hai bên đều sẽ không bỏ qua.
Sau nửa giờ, Thập Tam trở về, cả người ướt mem, thở hồng hộc, trên bốn vuốt đều có vết máu màu đỏ.
"Con rắn chạy về hướng nam." Vạn Tiểu Đường nhìn thiết bị định vị trong tay.
"Phương hướng không đúng, làm sao bây giờ?" Đại Đầu hỏi, đi vào sa mạc thì phải đi hướng tây chứ không phải hướng nam.
"Đợi nó dừng lại thì lại bảo Thập Tam tới tấn công nó." Tả Đăng Phong rót nước cho Thập Tam, Thập Tam tuy có chút uể oải, nhưng vô cùng hưng phấn, trời sinh nó có tính hiếu chiến, thích nhất là được đánh nhau tàn nhẫn với đối thủ.
Vạn Tiểu Đường thấy Thập Tam cả người ướt nhẹp, thì rút khăn tay lau người cho nó. Tả Đăng Phong giơ tay cản, rót nước lau cho Thập Tam, giống mèo dưới lớp da không có tuyến mồ hôi, nước này không phải là mồ hôi, mà là nọc độc do con rắn phun ra.
Tả Đăng Phong lau rất tỉ mỉ, dùng hết mấy bình nước mới xong. Đại Đầu và Vạn Tiểu Đường rất không hiểu, dù là để hạ nhiệt hay để lau rửa, thì Tả Đăng Phong vẫn là dùng quá nhiều nước, nhưng khi Tả Đăng Phong lấy hết nước độc lấy được trên người Thập Tam đóng băng lại thành một câu trường mâu dài chừng năm thước thì hai người rốt cuộc mới hiểu ý hắn. Trấn này không có tử thi, cho thấy nọc độc của con rắn này có tác dụng khắc chế nhất định với tử thi, dùng băng mâu làm từ nọc độc của nó để đối phó tử thi đương nhiên sẽ là vũ khí tốt nhất.
“Tôi ngủ một chút, có gì thì gọi tôi." Tả Đăng Phong kiếm một chỗ mát, nằm xuống.
Tả Đăng Phong ngủ thật, đến lúc chạng vạng hắn tự động tỉnh dậy, Đại Đầu và Vạn Tiểu Đường vẫn còn đang quan sát hướng đi của rắn hổ mang, thấy Tả Đăng Phong tỉnh dậy lập tức đi qua báo cáo tình huống. Đến xế chiều, con rắn vẫn còn đang chậm rãi đi vòng quanh ở phía nam trấn.
"Nó đang tìm chỗ an toàn để đẻ trứng, không thể để mặc nó như vậy, nếu không nó sẽ vẫn cứ lòng vòng, nhất định phải xử nó ngay tại đây." Tả Đăng Phong thu dọn đồ đạc, cùng với hai người và Thập Tam phóng đi, sai Thập Tam đi tấn công con rắn tiếp.
Trận đấu lần này chỉ giằng co chừng nửa nén hương, Thập Tam nhanh chóng trở về, Đại Đầu dùng Quan Khí Thuật và Vạn Tiểu Đường dùng thiết bị định vị đều cho thấy con rắn đang rời khỏi trấn, di chuyển về hướng sa mạc.
"Thu dọn đồ đạc, đi theo nó..."