Tả Đăng Phong dẫn Thập Tam lăng không xuôi nam, hắn muốn đi xem Ngọc Phất. Năm đó Ngọc Phất đã nuốt sáu viên âm đan, nếu truyền thuyết lục âm âm bất tử, lục Dương Dương Trường Sinh là thật, thì hiện giờ Ngọc Phất hẳn là còn sống, nếu cô vẫn còn sống, thì ở hoàn cảnh lạ lẫm này cũng có người nói chuyện.
Tả Đăng Phong rất hồi hộp. Con người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình, trong khi hắn còn có tình với Ngọc Phất. Tình cảm của Ngọc Phất dành cho hắn hắn biết rất rõ, những việc Ngọc Phất làm vì hắn hắn cũng tận tường, Ngọc Phất trong lòng hắn phải ngang ngửa với Vu Tâm Ngữ, nếu Ngọc Phất không bằng Vu Tâm Ngữ, hắn đã trở về Thanh Thủy Quan dùng sáu viên âm đan cứu sống Vu Tâm Ngữ trước, nếu thất bại mới đem nội đan cho Ngọc Phất, nhưng hắn không làm như vậy, sau khi tập hợp nội đan hắn đến thẳng Thần Châu phái. Con người chẳng mấy ai phân chia rõ ràng yêu và thương như hắn, nhưng hắn thì có, tiêu chuẩn phân biệt của hắn chính là hắn và Vu Tâm Ngữ có quan hệ xác thịt, còn Ngọc Phất thì không, nhưng tiêu chuẩn này cũng không công bằng, vì không phải Ngọc Phất không cho, mà hắn không dám nhận.
Trong lúc Tả Đăng Phong đang suy nghĩ lung tung, từ hướng bắc vọng tới một âm thanh làm hắn cau mày, tuy đã cách nhau mấy trăm mét, nhưng hắn vẫn nghe rõ tiếng nói chuyện của người mập mạp kia và Đạo nhân áo tím, "Lão Vu, đệ mò ở đâu một người dở hơi như thế? "
"Đừng nói linh tinh, cậu ấy tới là để giúp chúng ta." Đạo nhân áo tím bất mãn đáp lại.
"Trông quần áo rách rưới như thế, người không biết còn tưởng hắn ở trong mộ chui ra đấy. Đệ nhìn chủ mạng khí của hắn chưa, tuổi thọ vốn hơn 70 tuổi giờ chỉ còn lại nửa năm, đủ thấy tên đó là một kẻ giết người điên rồ, mới nhìn mặt là đã thấy tính nết chẳng ra sao, mặt lúc nào cũng xụ ra, như người ta thiếu nợ hắn mấy trăm năm vậy... này, kéo tôi làm gì!"
Âm thanh đến đó biến mất, Tả Đăng Phong không quay đầu lại, đi thẳng về hướng nam.
Thời gian đã qua gần trăm năm, cảnh vật đã thay đổi rất nhiều, nhưng những ngọn núi và dòng sông vẫn làm vật tham chiếu cho hắn. Trên đường đi, Tả Đăng Phong nhận ra vì thời gian phóng xạ không lâu, nên những thành thị và thôn trang tổn hại không nghiêm trọng lắm. Chín mươi năm bảo ngắn không ngắn, bảo dài cũng chẳng phải dài, mấy thứ ô tô nhà lầu vẫn còn mang chút dáng dấp thời Dân quốc, nếu xung quanh lại có thêm người sống thì hắn hoàn toàn có thể nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh hiện giờ, nhưng bây giờ mọi người đều đã biến thành người chết, cây cối chẳng có, làm hắn có một cảm thấy quái dị và đè nén.
Đến canh tư, Tả Đăng Phong đến huyện thành giao nhau giữa Hồ Bắc và Hà Nam, hắn dừng lại, đi vào trong thành thị tìm hiệu thuốc. Lúc trước hồi cướp đầu trâu bỏ chạy, hắn bị quân Nhật bắn trúng, lúc về đạo quan thì được đông cứng lại không còn cảm thấy, bây giờ mới thấy đau nhói.
Hiệu thuốc có, bệnh viện cũng có, phần lớn dược phẩm đã bị mang đi hết, những thứ thuốc còn lại thì hắn không biết tên, nhưng nhờ đọc hướng dẫn sử dụng, cuối cùng đã tìm được một hộp Vân Nam bạch dược trong uống ngoài thoa.
Trong bệnh viện cũng có người chết, nhưng hắn không phải tự mình ra tay, Thập Tam đều xử lý hết. Bôi thuốc xong, Tả Đăng Phong không rời đi, mà ở lại trong bệnh viện tìm một gian phòng bệnh nằm nghỉ ngơi. Từ lúc tỉnh dậy tới giờ hắn chưa hề ngủ, cộng với mấy ngày trước khi bị Băng Phong, thì hắn đã có tám ngày liên tục chưa chợp mắt.
Tả Đăng Phong vừa nằm xuống, Thập Tam đã kêu to, Tả Đăng Phong biết nó lại lo mình ngủ rồi không dậy nữa, nên cởi đạo bào, cuốn lấy Thập Tam ôm vào lòng xoa xoa an ủi, sự trung nghĩa của Thập Tam làm hắn cảm động thổn thức, vạn dặm tìm chủ, trăm năm bảo vệ, tình nghĩa như vậy.
Tả Đăng Phong nhanh chóng ngủ thiếp đi, nhiều biến cố to lớn liên tiếp nhau làm hắn vô cùng mờ mịt, hắn hi vọng lúc ngủ dậy sẽ thấy mình đang ở thời Dân quốc, tốt nhất là quay lại lúc hắn và Vu Tâm Ngữ gặp nhau lần đầu tiên, nhưng mở mắt ra, hắn vẫn là nhìn thấy căn phòng xa lạ, nghe thấy tiếng người chết tru lên1.
Trời đã vào trưa, bên ngoài ánh mặt trời rất chói mắt, Tả Đăng Phong đi tới cửa sổ, ló đầu nhìn xuống đường, trừ những người chết đang đi lung tung tìm thức ăn, thì chẳng có một người sống nào.
Tả Đăng Phong đã sớm quen với cô độc, nên không thấy khó chịu, nặng nề gì lắm, hắn thản nhiên hít sâu ba lần, hắn không cần phải sống trong hoàn cảnh xa lạ này, hắn chỉ cần tìm đủ ba món đồ kia, là hắn có thể trở lại quá khứ, trở lại bên người Vu Tâm Ngữ, ngồi bên lò sưởi cạnh đầu giường, thảnh thơi kể lại từng chuyện từng chuyện một cho vợ của mình nghe.
Nghĩ vậy, trong lòng Tả Đăng Phong lại thấy vui, nếu lúc trước tán công thành công thì bây giờ hắn hẳn phải chịu nhiều cực khổ, may mà tán công xuất hiện sai lệch làm hắn bị Băng Phong chín mươi năm, nên bây giờ mới lại có hi vọng cứu sống Vu Tâm Ngữ.
Trong huyện thành có đầy đủ mọi thứ, Tả Đăng Phong tìm tiệm may vá lại đạo bào, nhưng mỗi lần đâm kim, vải lại rách toạc, đạo bào quả thực nát quá rồi, không thể vá lại được nữa.
Trong tiệm quần áo gì chẳng có, nhưng hắn không đổi quần áo khác, mà tìm một cái áo khoác bọc bên ngoài đạo bào, bên trong thay một bộ quần áo sạch sẽ, dưới chân thay một đôi giày da, giày này êm và bền hơi giày vải, có chạy nhanh trên một đoạn đường dài cũng không cần phải thường xuyên đổi giày.
Đồ gì cũng có giá, Tả Đăng Phong chọn những món giá đắt nhất, không phải đồ đắt thì nhất định là đồ tốt, nhưng đường chỉ và nút thì rất chắc chắn.
Sau đó Tả Đăng Phong đổi một cái rương gỗ lớn hơn, bên trái trong rương để một cái hộp gỗ, bên trong là hài cốt Vu Tâm Ngữ, bên phải để trống, hắn định để đồ ăn và nước uống ở đó.
Tuy thành thị chỉ hoang phế hơn hai năm, nhưng phần lớn đồ ăn nước uống đều đã bị lấy hết. Rau cỏ một khi chết khô, sẽ không thể nào tạo nên dây chuyền sinh thái hoàn chỉnh nữa, nếu chỉ dựa vào việc tìm đồ ăn không bị ô nhiễm còn lại để sinh tồn, người may mắn còn sống sót cũng không kiên trì được bao lâu.
Đồ ăn và nước uống đóng hộp vốn cũng rất ít, tìm hồi lâu Tả Đăng Phong mới tìm được một bình nước và hai hộp trái cây đóng hộp, không có nước uống là một vấn đề rất lớn.
Trong một căn nhà ở ngoại thành, Tả Đăng Phong tìm được nửa vại nước, nhưng nước này đã chuyển sang màu lục, nếu có thể giết được hết vi khuẩn làm ô nhiễm trong nước, thì sau này vấn đề nước uống có thể được giải quyết.
Huyền Âm chân khí có thể đóng băng kim loại, làm cho chúng bị giòn, Thuần Dương chân khí có thể làm nóng chảy kim loại, một lạnh một nóng có thể giết chết vi khuẩn trong nước. Tả Đăng Phong nghĩ vậy, lập tức làm thí nghiệm, nhưng kết quả làm hắn thất vọng, không dùng được, nước vẫn là màu lục.
Tả Đăng Phong bất đắc dĩ cùng Thập Tam rời khỏi nơi này, chọn tuyến đường đi xuôi nam, trên sông Trường Giang đã được xây một cây cầu bằng sắt thép rất to, nhưng trên cầu cũng có người chết tụ tập, hắn đành phải lăng không mà đi.
Trung Quốc rất lớn, hương trấn cũng rất nhiều, thôn xóm càng nhiều, trong mỗi thôn xóm đều có cửa hàng, càng ở nơi hẻo lánh đồ ăn trong các cửa hàng càng được bảo tồn gần như nguyên vẹn, có mấy cái hoàn toàn còn nguyên, thực phẩm đóng hộp, thịt và chân giò hun khói hút chân không, nước bình và nước có ga rất nhiều, Tả Đăng Phong nhanh chóng chất đầy rương gỗ, chủ yếu là nước uống và lương khô, đồ ăn khác và nước có ga hắn bỏ hết vào một cái túi lớn.
Đến Tương Tây, tìm đường đi càng dễ. Nơi này chưa phát triển, có nơi nhà cửa vẫn còn mang hình dáng của thời Dân quốc, những kiến trúc kiểu cũ ấy làm Tả Đăng Phong nhớ lại những cảm thấy ngày xưa.
Đến đêm ngày thứ hai, Tả Đăng Phong tìm thấy ngọn núi của Thần Châu phái, từ rất xa hắn đã nhìn thấy đạo quan trong núi, tim hắn đập nhanh, có đạo quan nghĩa là Thần Châu phái vẫn còn ở đó.
Đến cửa đạo quan, Tả Đăng Phong đứng lại, đạo quan rõ ràng đã được sửa lại, quy mô lớn hơn trước rất nhiều, hình thức cũng khác trước, cửa lớn đạo quan đóng chặt, bên trong không một tiếng động.
Đứng một lúc lâu, Tả Đăng Phong lấy tay đẩy cửa lớn ra, đụng phải màn chắn linh khí vô hình, Tả Đăng Phong vô cùng vui vẻ, nhưng hắn lập tức nhíu mày. Màn chắn phần lớn là do linh khí thuộc càn tạo thành, nên tất cả những người bày trận đều nam giới, màn chắn ở đây không phải là màn chắn tử khí đỉnh cao, mà là màn chắn tử khí cấp thấp, tuy màn chắn này kiên cố hơn màn chắn tử khí bình thường, nhưng không thể hoàn toàn ngăn cách độc khuẩn trong không khí.
Người tu hành Tử khí đỉnh cao muốn loại bỏ màn chắn tử khí cấp thấp thì dễ như trở bàn tay, Tả Đăng Phong lập một màn chắn đỉnh cao bên ngoài, sau đó mới giơ tay phá màn chắn cấp thấp cũ đi.
Tả Đăng Phong đẩy cửa đi vào viện, vừa vào cửa đã nhìn thấy trong chính điện có bốn người đàn ông, cả bốn người đều mặc đạo bào, tuổi chừng bốn mươi đến sáu mươi tuổi, nét mặt uể oải, Tả Đăng Phong nhìn kỹ từng người, không quen ai cả.
"Vô Lượng Thiên Tôn, xin hỏi chân nhân là cao nhân phái nào?" Một đạo nhân gầy gò chừng bốn mươi tuổi chắp tay chào Tả Đăng Phong.
"Tôi không có môn phái, các người mau tìm một màn chắn tử khí đỉnh cao mà che chở, nếu không thì không chống đỡ được lâu đâu." Tả Đăng Phong nhận thấy sắc mặt của những người này đã xuống sắc, tóc đã bắt đầu có dấu hiệu bị rụng.
"Cảm tạ ý tốt của chân nhân, xin hỏi chân nhân đến đây làm gì?" đạo nhân gầy gò hỏi.
"Đồ này đều đồ sạch, tặng cho các vị." Tả Đăng Phong bỏ cái túi trên vai xuống.
"Vô Lượng Thiên Tôn, vạn tạ chân nhân." Mọi người đồng thời cám ơn, người tu hành tử khí tuy không thể hoàn toàn miễn dịch với bệnh độc, nhưng hợp lực bố trí được màn chắn thỉ cũng có thể cách ly phần lớn bệnh độc, họ sở dĩ trúng độc nghiêm trọng như thế là vì thỉnh thoảng họ phải ra ngoài tìm nước và thức ăn.
"Tôi với Thôi Kim Ngọc Thôi chân nhân của quý phái là quen biết cũ, lần này tôi đến là muốn hỏi thăm cô ấy hiện đang ở đâu." Tả Đăng Phong nói thẳng.
Bốn người vô cùng ngạc nhiên, họ đương nhiên biết Thôi Kim Ngọc là ai, đó là sư thúc tổ của họ, nhưng hình dáng của Tả Đăng Phong chẳng qua chỉ chừng ba mươi, bốn mươi tuổi, làm sao hắn có khả năng là người quen của Thôi Kim Ngọc.
"Pháp thuật Đạo gia huyền diệu tinh thâm, các người không phải nghi ngờ, tôi quả thực là người quen với Thôi chân nhân, cho hỏi cô ấy hiện đang ở đâu? " Tả Đăng Phong lặp lại câu hỏi.
"Xin hỏi đạo hiệu chân nhân." đạo nhân gầy gò nhìn Tả Đăng Phong, không trả lời ngay, rõ ràng ông đang cố suy đoán động cơ thật sự của Tả Đăng Phong.
"Tôi tên là Tả Đăng Phong." Tả Đăng Phong cau mày trả lời.
Chúng đạo nhân hai mặt nhìn nhau, nét kinh ngạc không thể nào che dấu nổi. Họ đã từng từ tiền bối của mình nghe qua cái tên này, chính là đệ nhất cao thủ tà phái thời Dân quốc, Huyền Âm chân khí thiên hạ vô song, xuất đạo năm năm thì mất tích một cách bí ẩn.
"Thôi Kim Ngọc ở đâu, không bị gì chứ? " Tả Đăng Phong nhắm mắt.
"Xin hồi đáp chân nhân, sư thúc tổ năm ngoái đã ứng vị quy chân..."