Có thể trở lại bên người Vu Tâm Ngữ mà chết, Tả Đăng Phong cảm thấy rất an bình, sinh và chết chung huyệt, hai vợ chồng thiên cổ đi cùng nhau.
Trong đầu hắn lại nhớ về hình ảnh Vu Tâm Ngữ đầu tóc rối bù ngồi xổm trong sân Thanh Thủy Quan nướng khoai lang, hắn cõng đống hành lý, từ bên ngoài bức tường viện đã sụp lở, ló đầu vào nhìn quanh...
Hồi ức đột nhiên bị ngắt quãng, ý thức đột nhiên biến mất, nhưng chỉ chốc lát sau hắn lại có ý thức, từ nơi sâu xa hình như hắn nghe thấy tiếng kêu của Thập Tam. Tiếng kêu ấy rất quen, nhưng trong đầu hắn hiện giờ rất Hỗn Độn, hắn không ý thức được Thập Tam lẽ ra không thể xuất hiện ở đây lúc này, hắn chỉ biết tiếng kêu của Thập Tam thật là quen thuộc, thật là thân thiết.
Ý thức từ từ hồi phục lại, Tả Đăng Phong khôi phục lại thính giác trước tiên. Tiếng kêu của Thập Tam nhẹ nhàng mà mơ hồ, như từ một nơi rất xa vọng tới, sau đó từ từ lớn lên, hắn nghe ra tiếng kêu của Thập Tam đã trở nên sắc nhọn mà phẫn nộ, hắn quá quen với Thập Tam, chỉ nghe tiếng kêu của nó biết nó đang đánh nhau với địch.
Quanh Thanh Thủy Quan hắn có bố trí trận pháp, trừ hắn và Thập Tam không ai có thể đi vào, nơi này không thể có kẻ địch xuất hiện, huống hồ Thập Tam cách xa vạn dặm,tuốt ở Thập Tam Thái Tử Phong, nó cũng không thể trở về nhanh như vậy, nghi ngờ trong lòng khiến Tả Đăng Phong muốn mở mắt ra, nhưng hắn vô cùng yếu ớt, không cả sức để mở mắt.
Tả Đăng Phong nghi hoặc, mình không nên yếu đến như vậy, muốn mở mắt mà cũng còn mở không nổi, cả người mềm nhũn vô lực, quả thực như một cơn ác mộng , khiến hắn cảm thấy lo lắng, hắn nghĩ mình có tu vi đỉnh cao mà, chỉ cần còn một tia linh khí trong người, thì làm sao lại yếu đến mức độ này?
Nhưng hắn nhớ ra hắn đã tán hết linh khí của bản thân. Hắn cố gắng cử động tay trái, muốn chỉ quyết tụ khí. Động tác đơn giản này hắn đã từng làm vô số lần nhưng lần này sao lại quá gian nan, năm ngón tay không hề nghe theo chỉ huy, run rẩy đến mức không thể nào bắt thành chỉ quyết.
Tiếng kêu của Thập Tam càng lúc càng gấp, kèm theo còn có tiếng kêu của loài động vật khác nữa, mà không chỉ có một loại, một con, cho thấy Thập Tam đang bị một đám động vật vây công. Vị trí của Thập Tam trong lòng Tả Đăng Phong không kém Vu Tâm Ngữ và Ngọc Phất chút nào, Thập Tam gặp nguy hiểm làm hắn vô cùng lo lắng, hắn không cần mở mắt nữa, hắn chỉ muốn bắt được chỉ quyết, chỉ cần linh khí khôi phục, những chuyện khác đều trở thành dễ dàng.
Con người ai cũng có nghị lực, nhưng nghị lực to nhỏ khác nhau, Tả Đăng Phong vận hết sức ra lệnh cho tay trái, tính cách hắn quật cường, càng gặp khó khăn càng thêm kiên trì, cuối cùng hắn cũng thành công.
Chỉ trong nháy mắt, Tả Đăng Phong đã cảm thấy được linh khí trời đất đang ào ạt trào vào đan điền, linh khí nhập vào cơ thể như hạn hán gặp mưa rào, cây khô gặp mùa xuân, ngay khi hắn khống chế được năng lực của mình, hắn lập tức mở mắt ra.
Vì hắn vẫn chưa đậy nắp quan tài, nên vừa mở mắt, hắn nhìn thấy một con sông, khắp nơi xung quanh đều nước.
Tuy Tả Đăng Phong đã khôi phục ý thức, nhưng thần trí còn chưa tỉnh táo, hắn mơ hồ nhớ lúc nằm xuống nóc nhà rất khô ráo, sao chỉ trong chốc lát lại đầy nước thế này.
Tụ khí chỉ quyết chỉ một thời gian ngắn, Tả Đăng Phong đã có sức lực. Hắn xoay người nhìn sang bên, hài cốt Vu Tâm Ngữ vẫn còn ở bên cạnh, nhưng trong quan tài bị đọng một lớp nước khoảng hai tấc.
Tả Đăng Phong kinh ngạc, ngồi dậy cắn cắn môi mình, xác định mình không phải là ảo giác.
Tả Đăng Phong còn đang nghi hoặc, tiếng kêu bên ngoài đã dừng lại, chốc lát sau Thập Tam từ bên ngoài chạy vào.
Nhìn thấy Thập Tam, Tả Đăng Phong ngẩn cả người. Thập Tam rất gầy, màu lông trên thân tối xỉn, quanh người có rất nhiều vết thương, nhiều vết còn đang chảy máu, nhiều vết cũ đã đóng vảy, trên lông còn dính một ít chất lỏng màu xanh lục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không chỉ có một mình Tả Đăng Phong sửng sốt, Thập Tam nhìn thấy Tả Đăng Phong ngồi ở trong quan tài thì cũng trợn to mắt, nét mặt vô cùng khiếp sợ.
"Thập Tam, chuyện gì xảy ra?" Tả Đăng Phong phát ra thanh âm yếu ớt.
Thập Tam nhảy đến bên quan tài, gào meo meo ầm lên. Tả Đăng Phong chưa từng thấy Thập Tam kích động đến thế, kích động đến mức cả người nó run rẩy.
Tiếng kêu và dáng dấp của Thập Tam làm Tả Đăng Phong rất nghi hoặc, hắn đã đuổi Thập Tam về Thập Tam Thái Tử Phong đến nay mới chỉ có ba ngày. Thập Tam không nỡ lòng bỏ hắn, rời khỏi núi tuyết vạn dặm tìm chủ thì có thể giải thích, nhưng bộ dạng của nó thay đổi quá nhiều, không chỉ gầy sọp hẳn đi, màu lông cũng vô cùng ảm đạm, những chuyện này không thể tạo thành trong một thời gian ngắn được.
Lại còn vẻ mặt và tiếng kêu của nó nữa. Tiếng kêu của Thập Tam gần như là cuồng loạn, ngoài thân thiết và hưng phấn còn có sự kích động vôc ùng. Nếu chỉ có ba ngày, Thập Tam không thể kích động như thế, quan trọng nhất là trong ba ngày Thập Tam không thể nào chạy được hơn một vạn dặm.
"Miêu ~" Tả Đăng Phong còn đang sững sờ, Thập Tam đã thò chân cắp lấy vai hắn kéo kéo, ý bảo muốn hắn rời khỏi quan tài.
"Tao không sao mà." Tả Đăng Phong giơ tay vuốt ve Thập Tam, linh khí của hắn còn chưa khôi phục, hắn vẫn còn rất yếu.
Vừa giơ tay phải lên, Tả Đăng Phong lại ngẩn người. Hắn nhìn thấy bao tay Huyền Âm trên tay mình. Lúc hắn tán khí, hắn đã quên tháo bao tay Huyền Âm. Đa số tử khí là trào ra từ huyệt Dũng tuyền và huyệt Lao cung, tay phải đeo bao tay Huyền Âm, bị linh khí tràn vào thôi thúc sẽ phát sinh hàn khí, như vậy trong lúc tán công, hắn lại vô tình đông cứng bản thân mình.
"Thập Tam, tao nằm đây bao lâu?" Tả Đăng Phong hỏi. Hắn biết rõ uy lực của Huyền Âm chân khí, chỉ tùy tiện một cái cũng đủ băng cứng người khác nửa năm, lúc tán công, linh khí không hề được khống chế, thời gian băng cứng chắc chắn sẽ rất dài.
Thập Tam đương nhiên không trả lời được, chỉ luôn mồm kêu meo meo, giật giật kéo hắn ra ngoài, khóe mắt có nước mắt rơi xuống, hành vi kích động thất thường.
Tả Đăng Phong kinh hãi, cố bò dậy, nằm trên giường thở dốc, Thập Tam đi tới lè lưỡi liếm mặt hắn.
Thập Tam chưa bao giờ làm ra cử động thân mật như thế, nên Tả Đăng Phong càng thêm vững tin là Huyền Âm chân khí đã đông cứng mình rất lâu, Huyền Âm chân khí có khả năng băng hồn đông phách, nếu bị đóng băng có thể bảo vệ hồn phách không tiêu tan, bây giờ xem ra trong suốt thời gian hắn bị đông cứng, Thập Tam đã từ núi tuyết tìm tới đây, và luôn ở đây bảo vệ hắn.
Chốc lát sau Tả Đăng Phong khôi phục được không ít linh khí, cầm qua trận phù bên cạnh quan tài lên xem, thấy Trận Phù tuy bị nước ngâm, nhưng không mục nát, cho thấy thời gian hắn bị đông cứng không lâu, nhưng trên nóc nhà có nước lại phủ định suy đoán đó. Nước ở đó rõ ràng là hàn khí trên người hắn sau khi bị hòa tan tạo thành. Lúc hắn tán công, kỳ kinh bát mạch đều mở ra, bản thể sau khi bị đông cứng, kinh lạc vẫn nằm trong trạng thái mở. Xung quanh Thanh Thủy Quan hắn đã bố trí trận pháp, hàn khí bị trận pháp ngăn cản, tốc độ tiêu tan sẽ giảm đi, nhưng một khi hàn khí yếu đi, kinh lạc đang mở sẽ tự động phát tiết linh khí ra ngoài, linh khí thông qua bao tay Huyền Âm sẽ biến thành hàn khí, giữ cho hàn khí quanh quẩn bên trong khu vực trận pháp, hàn khí ngưng kết thành băng hóa thành nước nhiều như vậy, cho thấy thời gian khu vực này bị Băng Phong đã rất lâu rồi.
Hiện giờ trong cơ thể hắn linh khí triệt để tiêu hao hết, hàn khí không chiếm được bổ sung, hắn mới chầm chậm thức tỉnh.
Tả Đăng Phong cố gắng bò xuống giường, lảo đảo đi tới sân, thấy cả Thanh Thủy Quan do bị đóng băng nên vẫn duy trì hình thái như cũ, những lớp băng đang bắt đầu tan ra, khắp Thanh Thủy Quan đều nước.
Mặt trời trên cao và nhiệt độ xung quanh cho thấy hiện giờ đang là buổi trưa mùa hè, nhưng Tả Đăng Phong biết thời gian không phải chỉ mới qua mấy tháng, hắn biết trong cơ thể mình có bao nhiêu linh khí, tu vi tử khí đỉnh cao nếu tán công tự bạo có thể san bằng khu vực cả trăm dặm, linh khí nhiều như thế tuyệt đối không thể chỉ đông cứng hắn trong mấy tháng.
Tả Đăng Phong nằm dưới ánh nắng, khôi phục thần trí và thể lực, nhưng Thập Tam không cho phép hắn nằm, hắn vừa nằm xuống là Thập Tam lại chạy tới kéo dậy, Tả Đăng Phong biết nó sợ hắn nằm xuống sẽ không đứng lên nữa, nên ngồi dậy bấm quyết tụ khí.
Tả Đăng Phong một tay bấm quyết một tay ôm Thập Tam, sau một nén nhang, thấy linh khí đã khôi phục được ba phần, di chuyển được rồi, mới đứng dậy ra mở cửa đạo quan.
Tả Đăng Phong sững sờ. Ngoài tường viện Thanh Thủy Quan nằm la liệt rất nhiều xác động vật, có lớn có nhỏ, đủ loại chó, trâu, heo, có cả gia cầm, nhưng con nào cũng có răng nanh rất to, tứ chi đều bị biến hóa, móng vuốt sắc bén, trên thân không hề có lông, máu chảy ra đều có màu xanh lục quỷ dị.
Đây vẫn là cảnh vật ngày xưa, nhưng mọi thứ lại làm Tả Đăng Phong ngơ ngác. Cây cối trong núi đều đã khô héo, khắp nơi một màu khô vàng, cảnh xa xa càng làm Tả Đăng Phong khó mà tin nổi. Cách hơn hai mươi dặm là những dãy nhà cao tầng, nhà nào cũng rất cao, cái cao nhất phải cả gần trăm trượng, những ngôi nhà lầu thời Dân quốc không hề nhìn thấy đâu, nhưng có điều những dãy nhà cao kia tuy san sát, nhưng vô cùng yên tĩnh, không hề có một âm thanh nào.
Cảnh vật thay đổi quá lớn làm Tả Đăng Phong choáng váng, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Tả Đăng Phong đứng ngây ra. Đám quái vật này nếu đến được tới cửa Thanh Thủy Quan chứng tỏ trận pháp đã mất đi hiệu lực, năm đó hắn dùng gỗ thông bày trận, gỗ thông đều đã mục nát, có thể thấy được thời gian đã qua rất lâu.
Một lúc lâu sau, Tả Đăng Phong mới lấy lại tinh thần, nơi này đã không còn là nơi an toàn, hắn phải và hài cốt Vu Tâm Ngữ và Thập Tam về núi tuyết, nhưng trước hết hắn phải xác định hai chuyện, một là thời gian đã qua bao lâu, hai là chuyện gì đã xảy ra...