Cánh kim điêu giương ra dài hơn năm trượng, đập cánh bay lên tạo nên thanh thế doạ người, nhưng nó không bay bình thường, mà lắc trái nghiêng phải, bốc đứng xoay tròn, cật lực muốn hất Tả Đăng Phong khỏi lưng mình, vị trí hắn ngồi móng vuốt và mỏ sắc của nó không tấn công tới được, nên nó chỉ còn cách này.
"Giết hết đám người kia đi, nếu không tao sẽ giết mày!" Tả Đăng Phong níu chặt lông vũ trên đầu kim điêu, hét to, vừa hét vừa truyền Huyền Âm chân khí ra để hù dọa nó.
Kim điêu không hề nghe lời hắn, vẫn tiếp tục xoay tròn xóc nảy, trong tiếng kêu tràn đầy tức giận.
Tả Đăng Phong sai kim điêu đi giết người Nhật chỉ là để thăm dò sự can đảm của nó, có mấy người trong ngày thường nhát gan, nhưng khi thật sự bị ép tất sẽ cùng đối phương liều mạng, hắn muốn xem kim điêu có bản tính liều mạng này hay không, nhưng xem ra, dù nó giận dữ nhưng vẫn rất kiên cường.
"Hạ xuống, mau hạ xuống!" Tả Đăng Phong tăng thêm Huyền Âm chân khí, hắn biết kim điêu nghe hiểu được tiếng người, hắn làm vậy để lừa kim điêu, làm nó lầm tưởng hắn sợ độ cao.
Quả nhiên, kim điêu nghe thấy, không những không hạ xuống, mà còn vẫy mạnh cánh, bay vọt lên cao.
Tả Đăng Phong thầm thở phào. Dù là con người hay là động vật, chỉ cần có nhân tính thì nhất định đều phải đấu trí. Hắn thả ra hàn khí chính là để kim điêu kéo lên, để nó nghĩ nó càng bay cao, Tả Đăng Phong càng không dám làm hại nó, nếu nó ở trên không bị đông cứng chết đi, Tả Đăng Phong cũng sẽ té xuống mà chết.
Với tâm lý đó, kim điêu càng bay càng cao, Tả Đăng Phong thu hồi Huyền Âm chân khí, tay trái không ngừng đánh nó, la to "Mau xuống, mau xuống!"
Tả Đăng Phong càng vội vã, kim điêu càng cho đã tìm ra nhược điểm của hắn, nên càng lúc càng bay cao, xông tới tận mây xanh.
Tả Đăng Phong không bố trí xong màn chắn tử khí, hắn phải toàn lực lừa dối kim điêu, để nó lầm tưởng chỉ cần bay đến chỗ thật cao, không khí mỏng manh, là hắn sẽ bị thiếu dưỡng khí mà ngất đi, kim điêu này ngày xưa đã từng mang người phi hành, nó biết ở độ cao chừng nào thì con người không còn chịu được.
Kim điêu bay rất nhanh, hai cái cánh to mỗi lần vỗ một cái là nó lại lướt lên cao một đoạn xa. Tả Đăng Phong thò tay ra sao kiểm tra khóa rương gỗ, xác định được Thập Tam an toàn mới yên tâm đến, đến lúc này không thể để cho Thập Tam rớt xuống.
"Tao chỉ vô ý đụng tới bạn của mày thôi, mày mau đi xuống đi." Tả Đăng Phongtiếp tục dối trá, cả người run lên, làm kim điêu tưởng hắn sợ, phải cầu xin tha thứ.
Kim điêu quả nhiên tăng tốc, câu nói của Tả Đăng Phong làm nó cảm thấy mình đang chiếm cứ thượng phong, càng thêm ra sức bay cao hơn.
Tả Đăng Phong đã từng ngồi máy bay, quay đầu nhìn xuống mặt đất, có thể tính ra độ cao đại khái, hiện giờ còn thiếu rất nhiều, nhất định phải tiếp tục bay lên cao nữa.
Lúc này dù đang là buổi trưa, nhưng ở trên cao vẫn rất lạnh, càng lên cao, thì càng lạnh. Tả Đăng Phong ra vẻ sợ lạnh, càng cố ý run rẩy mạnh hơn, để kim điêu nhìn thấy hi vọng, không thay đổi chủ ý mà trở về mặt đất.
"Mau trở xuống đi, tao giúp mày cứu con trâu kia sống lại. " Tả Đăng Phong giả vờ ho khan hai tiếng, ra vẻ mình đã bắt đầu khó thở, không dối thì thôi, đã dối thì phải làm cho giống thật.
Kim điêu đương nhiên biết hắn nói dối, chỉ có mỗi cái đầu làm sao mà sống lại được. Nên Tả Đăng Phong chưa dứt lời, thì nó càng bay nhanh hơn, xuyên qua tầng mây tiếp tục hướng lên trên.
Lúc này độ cao đã vượt qua độ cao kim điêu thường bay, nên nó cũng đã thấy hơi khó chịu, nhưng nó vốn là loài chim, lại có linh khí tu vi, còn có thể chịu đựng được một thời gian nữa.
So với nó, Tả Đăng Phong thê thảm hơn nhiều. Áo choàng của hắn đã dần đông cứng, hai tay cũng bắt đầu xuất hiện những miếng băng mỏng, lúc thường tất hắn sẽ vận linh khí làm băng tan, nhưng hiện giờ hắn không dám làm như vậy, không thể để kim điêu cảm nhận được sự thay đổi về nhiệt độ.
"Xuống mau, nếu không tao giết mày! " Tả Đăng Phong truyền linh khí vào đầu kim điêu, lần này hắn không dùng Huyền Âm chân khí, mà dùng linh khí bình thường, nếu lúc này dùng Huyền Âm chân khí sẽ làm giảm thân nhiệt của kim điêu, nhưng linh khí bình thường lại chẳng khác nào đâm một cái dùi vào người nó, làm nó bị đau, bay càng nhanh hơn.
Kim điêu vọt qua tầng mây thì tốc độ giảm hẳn, nhưng nó vì quá giận dữ nên quyết không bỏ cuộc, cố sức vẫy mạnh hai cánh.
Tả Đăng Phong thấy nó cố gắng như vậy, thì hơi nới lỏng hai chân ra, để nó dễ hít thở hơn, đồng thời tưởng người trên lưng đã sắp không còn kiên trì được.
Tả Đăng Phong không cúi đầu xuống xem nữa, vì tầng mây đã chặn mấy mặt đất, hắn không đoán được độ cao nữa, chuyện đến nước này chỉ đành chờ đến khi kim điêu bay không nổi nữa thì rời khỏi nó chạy về hướng tây, nếu có thể rời khỏi được phạm vi của trận pháp thì coi như mạng lớn, nếu vẫn không thoát được thì coi như vận mệnh đã an bài.
Trên tầng cao, không khí rất ít, cũng may kim điêu vốn là loài chim, giỏi nhịn hít thở, còn Tả Đăng Phong là người tu hành, thuật thổ nạp hắn luyện chính là luyện hít thở, nên trong thời gian ngắn cũng không gì đáng ngại.
Độ cao càng lúc càng tăng, nhiệt độ càng lúc càng thấp, hít thở càng khó, tốc độ của kim điêu càng lúc càng chậm, nhưng nó vẫn kiên trì, nỗ lực vỗ hai cánh, muốn bay lên cao hơn.
Tả Đăng Phong vui vẻ vì kế sách của mình đúng đắn, nếu lúc đầu dùng vũ lực cưỡng bức kim điêu bay lên trên, chắc chắn nó sẽ không đem hết toàn lực, dù xuất phát vì tự vệ thì cũng không thể kiên trì lâu như vậy, còn bây giờ, nó bay là để giết chết kẻ địch, sự tức giận trong lòng sẽ làm nó dùng đến tất cả sức lực có được từ khi bú sữa.
Tả Đăng Phong tuy giở trò lừa dối nó, nhưng trong lòng rất cảm kích nó, lúc này tốc độ của kim điêu đã rất chậm. Tả Đăng Phong móc bao tay Thuần Dương ra đeo vào tay trái, kim điêu sắp bị đông cứng rồi, hắn phải giúp nó ấm lên trước khi rời khỏi lưng nó, hắn sống chết thế nào cũng được, nhưng phải giữ được mạng sống cho kẻ công thần đã góp sức giúp hắn giữ mạng này.
Tả Đăng Phong tính toán phương vị, cách thức rời khỏi lưng kim điêu, mức độ sử dụng linh khí, … nếu kim điêu bay quá cao, sau khi rời khỏi lưng nó, nếu trong lúc rơi xuống mà linh khí không liền lạc thì có thể sẽ bị ngã chết.
Thiếu dưỡng khí sẽ làm mất cảm giác, tư duy trì trệ, kim điêu đã trở nên mơ hồ, cánh chỉ còn phe phẩy một cách máy móc, Tả Đăng Phong chờ thêm một chút, thấy kim điêu không chống đỡ nổi nữa, thì dùng bao tay Thuần Dương xuất ra dương khí, trước hết truyền khắp người mình, tứ chi khôi phục rồi, mới áp tay xuống truyền Thuần Dương chân khí cho kim điêu, kim điêu lập tức tỉnh táo lại, kêu to.
Tả Đăng Phong chống hai tay xuống, đẩy người lên, nhún chân lên thân kim điêu mượn lực, lướt về hướng tây, kim điêu bị hắn dẫm cũng nhanh chóng rơi xuống.
Chỗ hắn bắt được kim điêu cách mép biên giới phía tây của trận pháp khoảng hai dặm, kim điêu bay lên cao theo hướng vuông góc, nên sau khi bay thêm về hướng tây hai dặm thì Tả Đăng Phong đã khá yên tâm, để chắc ăn hơn, hắn tiếp tục di chuyển thêm hai dặm nữa mới vận linh khí hạ xuống.
Xuống lúc nào cũng dễ hơn lên, chỉ cần đề khí khinh thân làm giảm tốc độ rơi xuống là được, nhưng để làm được điều này thì phải có thực lực nhất định. Nếu vận chuyển linh khí quá nhanh, trên đường hạ xuống sẽ khó mà giảm chậm lại, nên từ đầu chỉ nên vận từ từ chầm chậm mà thôi.
Được một lúc, Tả Đăng Phong cảm giác linh khí trong ngực đã sắp hết, đang ở giữa không trung nếu hít thở, thì sẽ rớt xuống rất nhanh, nhưng hết cách rồi, hết linh khí thì hắn phải hít thở, mỗi lần hít thở, tốc độ rơi của hắn lại trở nên cực nhanh, nếu thế này mà hạ xuống, ít nhất sẽ phải gãy cả hai chân.
Tả Đăng Phong vội thay đổi tư thế, để người nằm ngang ra nhằm tăng lực cản, nhưng dù vậy tốc độ rơi vẫn còn rất nhanh, đã xuyên qua tầng mây chỉ trong tích tắc.
Qua tầng mây, Tả Đăng Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, vì cảnh vật bên dưới cho thấy hắn đã thoát khỏi phạm vi của trận pháp Lục Đạo Luân Hồi.
Vấn đề bây giờ chỉ còn lo tốc độ rơi. Tả Đăng Phong đột nhiên nghĩ ra một cách, dùng hai tay xuất chưởng đánh xuống đất để tạo độ dừng, nhưng phương pháp này rất nguy hiểm, nhất định phải xuất chưởng đúng lúc, nếu xuất chưởng quá sớm, linh khí không chạm được tới đất, thì không hiệu quả, còn nếu xuất chưởng quá muộn, thì hiệu quả xuất hiện không kịp. Tả Đăng Phong chăm chú nhìn xuống đất, tính toán khoảng cách, chờ đợi thời cơ.
Thấy mình sắp rơi vào trong tuyết, Tả Đăng Phong rốt cục xuất chưởng. Cả hai tay cùng xuất, linh khí bắn ra, nổ vanng ầm ầm, Tả Đăng Phong trong tư thế chồng cây chuối đập thẳng xuống đất. Nơi này khá là tránh gió, đất tuyết khá xốp, linh khí hắn đánh ra tạc lớp đất thành một hố sâu, cũng may là hiệu quả cũng đã xuất hiện, tuy hắn đập đầu xuống đất, nhưng chỉ bị đau đến choáng váng xây xẩm chứ không đến nỗi gẫy cổ.
Tả Đăng Phong choáng váng ngồi dậy, vội mở rương gỗ kiểm tra Thập Tam. Thập Tam hồi trước sống trong núi tuyết, nên kinh nghiệm hơn hắn, nắp rương vừa mở đã nhảy vèo ra, chạy quanh hắn kêu meomeo luôn mồm.
Tả Đăng Phong lắc lắc cái cổ, kiểm tra thương tích, thấy không vấn đề gì, mới thò tay vào ngực kiểm tra, cũng may, đồ vật đều còn đủ, không rơi mất món nào.
Đến lúc này Tả Đăng Phong mới thật sự thở phào, liên tiếp mạo hiểm làm hắn vã mồ hôi lạnh, bây giờ suy nghĩ vẫn còn thấy sợ, hắn nằm vật xuống tuyết thở dốc, vừa thở vừa quẹt mồ hôi lạnh trên trán.
Sau một nén nhang, Tả Đăng Phong mới đứng dậy, cõng rương gỗ, cùng Thập Tam lao về hướng đông, thời điểm buổi trưa ba khắc đã tới rồi, hắn phải tới xem đám Đỗ Thu Đình rốt cuộc làm gì . . .