Ung Chính là vị hoàng đế thứ ba của Thanh triều, cách đây hơn 200 năm. Tử trong từ cổ đại chỉ thợ mộc, vĩ là từ chỉ độ rộng. Dịch thành ngôn ngữ hiện nay thì là "Năm Ung Chính thứ năm, có thợ mộc tên là Lưu Thắng ngẫu nhiên lấy được một cái lông chim màu vàng, dài hơn bốn mươi cm, rộng mười một cm, người trong làng không ai nhận ra đây là lông chim gì, cảm giác rất kỳ quái."
Thường lông những loài chim bay đều không dài quá hai mươi cm, dù là loài chim lớn nhất là chim biển, thì cũng rất ít có lông dài hơn hai mươi cm. Vậy mà cái lông chim này dài đến hơn bốn mươi cm, hơn nữa còn là màu vàng, nên ý nghĩ đầu tiên của Tả Đăng Phong chính là cái lông chim kỳ quái này không biết có phải là lông của con chim độc vật do âm chúc thổ ngưu diễn sinh ra hay không.
Nếu chỉ là nhặt được một cái lông chim lớn, thì không đáng cho huyện Chí phải ghi chép. Huyện Chí sở dĩ ghi chép chuyện này là vì chuyện phát sinh phía sau đó. "Ngày mai. Lưu Thắng nâng nhà nổ chết. Gà chó tận hại. Ngỗ Tác nghiệm. Tốt. Dân làng kinh hoảng. Rào kỳ chủng hàng họa. Thanh Thiên tẫn bỏ lên miếu. Lấy trấn ôn tà."
Ý của những câu này chính là "Ngày hôm sau, cả nhà Lưu Thắng đều chết hết, ngay cả súc vật trong nhà cũng không thoát khỏi. Người tới khám nghiệm tử thi để tìm nguyên nhân cũng chết. Dân làng đều rất sợ, đồn đãi ra khắp nơi rằng ôn dịch do kỳ chủng đã xuất hiện. Quan huyện liền sai người đốt sạch nhà cửa của Lưu Thắng, xây ở nơi đó một cái miếu để trấn áp ôn dịch."
Kỳ chủng, theo ghi chép trong ( Sơn Hải Kinh ) nghĩa là một loài chim kỳ quái. Có người nói chỉ cần có người nhìn thấy nó, sẽ dẫn đến ôn dịch trong phạm vi lớn. Tả Đăng Phong đương nhiên không tin thứ Lưu Thắng lấy được là lông của kỳ chủng. Vì kỳ chủng là một loài vật trong truyền thuyết, chưa từng ai nhìn thấy chúng. Chiếc lông chim màu vàng rất có thể có mang độc, đó mới chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết cho cả nhà Lưu Thắng.
"Vương thúc, chung quanh đây người họ Lưu có nhiều hay không?" Tả Đăng Phong đóng huyện Chí lại, hỏi lão Vương. Trong huyện Chí ghi chép cực kỳ không rõ ràng, không nói rõ Lưu Thắng sống ở đâu, cũng không nói rõ làm sao ông ta có được cái lông chim.
"Nhiều. Họ Lưu là thế gia vọng tộc của nơi này, bốn dặm tám phương đâu đâu cũng có họ Lưu." Ông lão trả lời.
"Chung quanh đây có tòa thần miếu trấn áp ôn thần nào không?" Tả Đăng Phong hỏi tiếp.
"Cái nhà này của tôi trước đây chính là ôn miếu, sau được sửa lại làm nhà ở, cậu hỏi cái này làm gì?" Ông lão chỉ xuống chân mình.
Tả Đăng Phong không khỏi giật mình. Miếu ôn thần không giống miếu thổ địa, không phải thôn nào cũng có, không lẽ lại trùng hợp đây chính là nhà của Lưu Thắng năm đó?
Tả Đăng Phong cau mày vỗ một cái vào vách tường, lớp bùn đất rơi ra, bên trong quả nhiên lộ ra lớp gạch xám thời cổ đại. Nông thôn xây nhà thường đều dùng bùn đất phơi nắng thành gạch đất, không ai dùng gạch xám, hơn nữa dựa vào lớp gạch xám khấp khểnh khác nhau, cho thấy đã được sửa lại.
"Vương thúc, khu đất phía tây kia trước kia không phải là nhà ở đúng không?" Tả Đăng Phong hỏi. Nơi này cách thôn trang ở hướng tây nam cả ba, bốn dặm.
"Ừ. Người trong thôn lợp nhà đều xoay về hướng tây. Đây là quy củ tổ tông truyền lại." Ông lão đáp.
"Vương thúc có biết cái miếu này trước đây là của nhà nào không?" Tả Đăng Phong hỏi. Ông lão này sáu mươi, bảy mươi tuổi, chuyện 200 năm trước có lẽ cũng được người già trong thôn kể cho nghe.
"Hình như là nhà cũ của họ Lưu, năm đó lúc sửa lại để làm ôn miếu còn đào ra được xương người chết nữa." Ông lão nhìn phòng cháu gái ở hướng đông, nói nhỏ.
Tả Đăng Phong gật đầu. Thờì gian quá dài, rất nhiều chuyện khi được kể lại đều bị biến đổi, nhưng tình huống đại thể thì vẫn khớp.
"Nhà này được sửa lại hồi nào? " Tả Đăng Phong gật đầu.
"Lúc tôi với bà nội Thúy nhi về đây ở, năm mươi năm trước." Ông lão thuận miệng trả lời. Thúy nhi là tên cô cháu gái của ông.
"Lúc đào ra xương, có còn ván quan tài không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Không thấy." Ông lão càng lúc càng khó hiểu, không biết vì sao Tả Đăng Phong lại thấy hứng thú với cái nhà này.
"Còn nhớ đào ra xương màu gì không?"
"Hình như màu đen." Ông lão ngẫm nghĩ rồi đáp.
"Xương đó đâu rồi?" Xương màu đen chính là biểu hiện của việc trúng độc mà chết.
"Không biết. không phải tôi xử lý. Trời đang lạnh lắm, cậu không định phá hủy nhà này đấy chứ?!" Ông lão kinh hãi.
"Không phá đâu, yên tâm đi." Tả Đăng Phong lắc đầu cười. Hắn đã xác định được Lưu Thắng năm đó là chết vì trúng độc. Căn cứ kiến thức về độc hắn học được từ Ngọc Phất, rất có khả năng cả nhà Lưu Thắng và súc vật trong nhà chính là bị độc của lông chim độc chết. Còn những người quan sát lông chim tại sao không trúng độc thì cũng dễ hiểu. Cái bình đựng rượu độc vốn không có độc, nhưng một khi tiếp xúc với chất lỏng thì mới có độc. Ngoài ra cũng có thể là cái lông chim bị đốt cháy nên sinh ra độc khí hại chết cả nhà Lưu Thắng.
"Dưới nhà này có giấu bảo bối à?" Lão Vương dò hỏi.
"Nhà này là các người sửa chữa lại, làm gì có bảo bối." Tả Đăng Phong lắc đầu. Ông lão hỏi không phải vì tham tiền, mà là sợ hắn phá hủy mất chỗ ở.
"Vậy cậu hỏi chuyện này để làm gì?"
Tả Đăng Phong lắc đầu. Hồi trước người thảo luận vấn đề với hắn là Ngọc Phất, sau đó là Diệp Phi Hồng, hiện giờ trở thành ông lão này. Đây là sói, rồi thành chuột vàng, rồi thành chuột đồng, lứa sau không bằng lứa trước, dù hắn có nói ông lão cũng không hiểu.
Ông lão thấy Tả Đăng Phong lắc đầu không nói thì không hỏi nữa, đi tìm cháu gái bảo đi làm cơm.
Tả Đăng Phong vốn hơi buồn ngủ giờ đã hoàn toàn tỉnh hẳn. Mọi manh mối đều cho thấy cái lông chim năm đó Lưu Thắng lấy được chính là của con độc vật do âm chúc thổ ngưu diễn sinh ra. Nói cách khác, con chim đó phải ở ngay trong khu vực này. Đã có độc vật, như vậy địa chi cũng chỉ ở đâu đó quanh đây.
Chuyện quan trọng hiện giờ là tìm xem Lưu Thắng năm đó lấy được lông chim từ chỗ nào. Thời gian đã qua hơn 200 năm, lông chim kia chắc chắn đã mất, đành phải dùng phân tích và suy đoán. Đầu tiên, Lưu Thắng là người địa phương, ông ta chỉ hoạt động quanh khu vực này, xa lắm cũng không thể vượt hơn phạm vi 500 dặm. Thứ hai, Lưu Thắng là thợ mộc. Không biết chiếc lông chim có quan hệ gì với nghề thợ mộc của ông ta hay không. Thợ mộc thường là làm việc với gỗ, mà gỗ thì sống ở trong núi.
"Vương thúc, thợ mộc ở đây có thường lên núi chặt gỗ không? " Tả Đăng Phong hỏi lão Vương.
"Thợ mộc là người có nghề, không rảnh làm mấy chuyện đó. Nếu làm việc cho ông chủ, thì đều là ông chủ cho người đi theo họ vào núi, họ chọn gỗ, người khác chặt." Ông lão trả lời.
"Thôn ta có thợ mộc không?" Tả Đăng Phong gật đầu. Câu trả lời cho thấy thợ mộc ở đây thường hay vào núi.
"Trước đây thì có, nhưng mấy năm trước thiên tai, không có đường sống, nên chạy ra quan ngoại sống nhờ họ hàng cả rồi." Ông lão trả lời.
"Người lớn tuổi nhất trong làng là ai?" Tả Đăng Phong muốn tìm những người già khác để tìm thêm tin tức.
"Tôi." Ông lão trả lời.
Tả Đăng Phong im bặt. Không tìm được thêm thông tin gì nữa rồi. Manh mối hiện giờ cũng đủ để làm hắn vững tin âm chúc địa chi ở ngay trong phạm vi năm trăm dặm quanh đây. Kỳ thực 500 dặm cũng là quá nhiều. Khu vực một thợ mộc hoạt động không thể vượt quá 300 dặm. Nhưng hắn là muốn trừ hao, lỡ mà chỉ là một con chim độc lông vàng từ đâu đó bay ngang qua đây ngẫu nhiên rớt xuống một cọng lông chim là toàn bộ suy đoán của hắn đều hư hết. May là khả năng này không lớn. Một con chim sống ba ngàn năm thì sớm đã thành tinh, đâu có giống gà hở ra là rụng lông.
"Vương thúc, chung quanh đây có loài chim to kỳ quái nào không?" Tả Đăng Phong lại hỏi.
"Tiểu huynh đệ, rốt cuộc cậu làm việc gì?" Ông lão nghi ngờ hỏi. Tả Đăng Phong vẫn bảo mình đến đây tầm bảo, chuyện này thì có liên quan gì tới chim?
"Ngoại trừ giết người phóng hỏa, chuyện gì cũng đều làm rồi." Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời. Nói xong thì hơi đỏ mặt, nghĩ kỹ thì hắn ngay cả phóng hỏa cũng đã làm rồi, còn giết nhiều người hơn nữa.
"Không có chim, chỉ có gà rừng." Nhà chính vang lên tiếng ông lão bổ củi.
Tả Đăng Phong không nói gì nữa. Thu hoạch ngày hôm nay đã rất lớn rồi. Xác định được phạm vi đại thể, việc đi tìm trở thành là bắn tên có đích . Chỉ đáng tiếc Ngọc Phất không có, nếu không có thể nhờ cô tìm chút cô hồn dã quỷ hỏi thăm tin tức. Những chuyện tương tự Đỗ Thu Đình cũng có thể làm được. Nhưng vừa nghĩ tới Đỗ Thu Đình là Tả Đăng Phong liền cảm thấy không thoải mái. Lúc cần kíp, Đỗ Thu Đình đã không trợ giúp Ngọc Phất. Bận tâm an toàn của môn phái đương nhiên là một trong những nguyên nhân, cũng không bỏ qua nguyên nhân Đỗ Thu Đình ghen tị trong lòng. Hồi trước Đỗ Thu Đình từng nhờ hắn đến Thiếu lâm tự bảo vệ Ngọc Phất, kết quả bảo vệ đến bảo vệ đi, dụ dỗ luôn Ngọc Phất. Dù sự thực không phải như vậy, Đỗ Thu Đình cũng sẽ nhất định cho là như vậy, nên mới khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng Đỗ Thu Đình cũng đã từng liều mình mang về cho hắn một viên âm tính nội đan, cũng có ân với hắn. Nói chung nghĩ tới Đỗ Thu Đình là trong lòng Tả Đăng Phong bực bội khó chịu. Hắn không hiểu được rốt cuộc Đỗ Thu Đình là loại người nào, không biết nên hận anh ta hay nên cảm ơn anh ta.
Vì ẩn giấu hành tung, ban đên Tả Đăng Phong mới ra ngoài. Trời vừa tối, hắn và Thập Tam lập tức ra ngoài. Lần này hắn kiểm tra những ngọn núi xung quanh càng thêm tỉ mỉ. 200 năm trước, con độc vật kia ở chung quanh đây, cũng có thể hiện giờ cũng còn ở ở quanh đây. Nó có thể ở đây nghỉ ngơi hơn hai ngàn năm, đương nhiên có thể nghỉ ngơi thêm hai trăm năm. Nhưng những ngọn núi xung quanh đều không cao, cây cối cũng không tươi tốt lắm. Căn cứ huyện Chí mô tả về kích cỡ lông chim có thể đoán ra con độc vật kia thể hình phải vô cùng to lớn, ít nhất cũng phải năm, sáu trăm cân trở lên, nếu không không đủ để mang người phi hành. Chim to như vậy, rừng cây thường không thể tìm được chỗ ẩn thân.
Tả Đăng Phong lại nghĩ hay là con độc vật này có thể biến hóa thành hình người giống một số địa chi chăng. Hiện giờ xem ra chỉ có một khả năng này.
Nghĩ vậy, Tả Đăng Phong bắt đầu lưu ý xem trong núi có người hay không. Liên tiếp ba ngày không thu hoạch được gì. Rạng sáng ngày thứ tư Tả Đăng Phong rốt cục nhìn thấy dị động ở một nghĩa trang dưới chân núi...