"Không đuổi theo mã phỉ, chúng ta sẽ chết đói ở đây." Diệp Phi Hồng lắc đầu,
"Nếu tôi chạy đi đuổi theo mã phỉ, âm chúc hỏa xà sẽ lập tức tới đây cứu con bò cạp." Tả Đăng Phong mở cửa hầm, chuyển con bò cạp vào trong đó, rồi chấn sập hết bậc thang.
Đùi Diệp Phi Hồng trúng đạn, trong bóng tối lại chẳng nhìn thấy rõ, nên chỉ đành ngồi một chỗ nhìn Tả Đăng Phong bận rộn.
"Ở đây có lương khô, không cần phải lo." Tả Đăng Phong dỡ thùng gỗ để bên cạnh Diệp Phi Hồng, rồi ra tay thu gom đống chai lọ trong hầm.
"Anh lấy mấy thứ đó làm gì? " Diệp Phi Hồng hỏi, cô tưởng cái thùng gỗ của Tả Đăng Phong rất nhẹ, ai ngờ nó nặng tới mấy chục cân.
"Đựng nước trong." Tả Đăng Phong trả lời, ra giếng nước rửa đống chai bình.
"Có giếng nước rồi cần gì phải lấy đồ đựng nước nữa? " Diệp Phi Hồng không hiểu kịp.
"Vậy tại sao mang theo thực phẩm rồi mà tôi lại còn đeo theo lương khô?" Tả Đăng Phong không quay đầu lại, hắn làm việc gì cũng cẩn thận, luôn lưu lại đường lùi. Đất ở đây cứng, âm chúc hỏa xà tuyệt đối không thể từ bên dưới chui lên được, nó chỉ có thể chính diện tiến công, hoặc chặn nguồn nước để cho hai người chết khát, chuyện này đối với nó chẳng có gì là khó.
Diệp Phi Hồng tuy không hiểu ý của Tả Đăng Phong nhưng cũng không hỏi nữa vì biết hắn làm vậy chỉ là để sống sót. Cô đã tận lực, nhưng vẫn làm mất hết lạc đà và thực phẩm của hắn, cô rất hổ thẹn, thấy Tả Đăng Phong một mình bận rộn, bèn cố nhấc người dậy định ra giúp.
"Ngồi im đó cho tôi, không cần làm gì hết, chỉ cần lúc tôi muốn rời khỏi sa mạc chỉ đường cho tôi là được." Tả Đăng Phong nói,
Giọng nói và ngữ điệu của hắn là Diệp Phi Hồng yên lòng.
Tả Đăng Phong đổ đầy nước vào đống chai lọ, bỏ hết vào góc tường.
Làm xong, Tả Đăng Phong múc nước tắm rửa cho Thập Tam, rồi dùng linh khí để khai thông máu huyết ở chân cho Diệp Phi Hồng.
"Tôi không mang theo thuốc trị súng, để tôi đả thông kinh mạch cho cô, khỏi bị ứ huyết." Tả Đăng Phong nói,
"Tôi có." Diệp Phi Hồng móc trong dây lưng một bọc giấy, quần áo cô mặc làm bằng da dê, không có túi, đồ đạc đều để trong dây lưng.
"Nằm xuống." Tả Đăng Phong mở ra bọc giấy ngửi, đúng là thuốc trị súng,
"Ơ. . ." Diệp Phi Hồng tuy ngày thường tùy tiện, nhưng dù gì cũng là phụ nữ, chỗ bị súng lại ở gần mông, nên cô ngượng.
"Tôi gặp nhiều người còn đẹp hơn cô nhiều, nằm xuống." Tả Đăng Phong lật Diệp Phi Hồng, tháo dây băng vết súng, thoa thuốc vào.
"Tay anh cũng bị súng, sẵn tiện thoa luôn đi." Diệp Phi Hồng cảm kích, Tả Đăng Phong bôi thuốc là bôi thuốc, không làm bất kỳ gì khác.
"Giữ lại cho cô dùng, tôi không cần." Tả Đăng Phong trả phần thuốc còn lại cho Diệp Phi Hồng.
"Anh dùng đi." Diệp Phi Hồng cúi đầu,
"Tôi nói không cần là không cần, thể chất của cô làm sao đem ra so với tôi được." Tả Đăng Phong nhét vào tay Diệp Phi Hồng, kéo thùng gỗ lấy lương khô đưa cho cô.
Diệp Phi Hồng cảm ơn, vụng trộm nhòm ngó kiểm kê đống lương khô.
Lương khô Tả Đăng Phong mang theo là bánh bột ngô mua ở Ngọc Môn quan, mỗi cái nặng chừng nửa cân, hắn mới chỉ ăn có mấy cái, còn năm mươi mấy cái, hai người mỗi ngày ăn hết bốn cái, miễn cưỡng có thể chống đỡ được nửa tháng, nửa tháng này còn phải tính cả thời gian trở về, nên chỉ có thể ở đây tối đa mười ngày.
Tả Đăng Phong kiểm kê lương khô, tiện tay cầm một cái ăn, quay lại thấy Diệp Phi Hồng đang hai tay cầm bánh bột ngô, mặt mũi đầy nhu tình nhìn hắn,
"Đừng có mà nghĩ lung tung, tôi không có hứng thú với cô đâu. " Tả Đăng Phong chẳng chút lưu tình giội một chậu nước lạnh,
"Lão nương đối với anh như vậy. . ." Diệp Phi Hồng vô ý thức phản kích, nhưng nói một nửa thì kịp im bặt. Phụ nữ dù gì cũng là phụ nữ, là phần âm trong âm dương, nhu hòa là bản tính của các cô, có một số người tính tình quái đản là vì chưa gặp được người đàn ông có thể làm các cô hàng phục.
"Nói đi, sao không nói nữa? " Tả Đăng Phong cười ghẹo.
"Sao anh không đuổi theo mặt ngựa Diêm vương?" Diệp Phi Hồng vội chuyển đề tài.
"Câu này tôi trả lời rồi. Âm chúc hỏa xà đang ở ngay gần đây, tôi ở đây nó không dám vọng động, tôi mà đi, nó xuất hiện ngay." Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời,
"Con độc xà kia trông như thế nào? " Diệp Phi Hồng tò mò.
"Rất lớn, thân dài hơn một trăm mễ, to gần trượng, màu đỏ, có tới ba con mắt." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp.
Diệp Phi Hồng gật đầu, cúi mặt gặm bánh bột ngô, ăn chưa hết một cái đã ngủ mất.
"Thập Tam, đừng rời khỏi chỗ này." Tả Đăng Phong ăn lương khô xong nói với Thập Tam, Thập Tam đang ở góc tường tìm bò cạp, quay lại gật đầu với hắn.
Thời gian dài không chợp mắt, cộng với mấy hôm trước vất vả quá độ, Tả Đăng Phong nhanh chóng ngủ say, âm chúc hỏa xà cũng đã bị súng, chắc chắn không thể lập tức tấn công, nó cũng cần phải dưỡng súng, nghĩ vậy nên Tả Đăng Phong mới dám ngủ,
Người tu hành ngủ không sâu, ngủ một lúc Tả Đăng Phong đã tỉnh dậy, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất lớn, nửa đêm về sáng trời hơi mát mát, Diệp Phi Hồng vì bị mất nhiều máu nên người yếu đi, cô thấy lạnh, cả người run run.
Tả Đăng Phong định cởi áo choàng đắp cho cô, nhưng do dự rồi lại thôi, gỡ cái xe ra, đốt một đống lửa sưởi ấm cho cô.
Tả Đăng Phong lấy đao của Diệp Phi Hồng gọt một khúc gỗ để làm bồn cầu, thứ này đã xuất hiện từ thời phong kiến, trong cung đình Trung Quốc.
"Cám ơn." Diệp Phi Hồng tỉnh dậy, nhìn cái ghế đã đoán ra công dụng của nó.
Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn cô, mở thùng gỗ lấy một cuộn giấy vệ sinh quơ quơ với Diệp Phi Hồng.
"Anh là một Đại lão gia, sao lại suy nghĩ mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy! " Diệp Phi Hồng bất ngờ. Không phải cô chưa từng nhìn thấy đàn ông chu đáo, nhưng những người như vậy ai cũng đều ẻo lả, những người phóng khoáng lại chẳng ai cẩn thận.
Tả Đăng Phong không đáp, nhìn quanh, rồi đem nó tới một bức tường khuất cách đó hơn mười bước bỏ xuống.
"Lúc nào anh cũng chu đáo vậy à?" Diệp Phi Hồng chờ hắn quay lại, hỏi.
"Trước kia không có." Tả Đăng Phong bỏ thêm củi vào đống lửa. Có những thói quen là do trời sinh, có cái là do tập tành mà có, trước khi xuất hiện biến cố Vu Tâm Ngữ hắn không phải người chu đáo, hắn còn bốc đồng xông vào phòng đạp mông Tôn Ái Quốc cơ mà, giường sưởi quá nóng làm Vu Tâm Ngữ nằm không được mà hắn cũng còn không biết.
"Sao bây giờ lại trở thành như vậy?" Diệp Phi Hồng mặc kệ quy tắc gì khi ăn không được nói khi ngủ không được nói, cầm cái bánh ngô ăn dở hôm qua ra, vừa ăn vừa hỏi.
Tả Đăng Phong vốn không định trả lời, nhưng nghĩ không trả lời thì có vẻ lạnh lùng quá, nên nghĩ nghĩ một lúc mới đáp, "Tôi đã đắc tội với quá nhiều người, nêu tôi không cẩn thận dễ bị tính kế, tôi còn phải làm rất nhiều chuyện nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì rất dễ chết, có mấy người đối với tôi rất tốt, tôi mà không chu đáo thì cô phụ họ."
"Giá mà tôi cũng cẩn thận được như anh thì tốt biết mấy." Diệp Phi Hồng đầy hâm mộ.
"Sơ ý là vì cô không coi trọng, nếu cô thật sự coi trọng người nào đó hoặc chuyện nào đó, thì cô tự trở nên cẩn thận thôi." Tả Đăng Phong đáp.
"Có nhiều người tốt với anh lắm à? "
"Nếu nói ra được khiến người tôi thoải mái, bình thản, nhưng cũng làm cho người tôi mất đi tín niệm trong lòng. Đừng hỏi nữa, tôi biết cô rất tò mò về tôi, nhưng tôi không định nói chuyện của mình cho ai hết. " Tả Đăng Phong đáp.
Diệp Phi Hồng gật đầu, Tả Đăng Phong có thể nói với cô những chuyện này cô đã bất ngờ lắm rồi, làm người không có thể được một tấc lại muốn tiến một thước.
Suốt đêm, âm chúc hỏa xà không hề xuất hiện, nhưng con bò cạp thì đã tỉnh, cố gắng chạy đi, nhưng nó gãy nhiều chân quá, không thể đi được. Tả Đăng Phong đã dời đất cát bên trên hầm, để lỡ nó có phá gãy trụ đỡ thì hầm cũng đỡ sụp. May mà tìm ra cái hầm này, nếu không giờ chẳng có chỗ để ngồi quan sát nó.
Bây giờ chỉ còn chờ đợi, chờ hỏa xà dưỡng súng đỡ đỡ rồi xông tới đây cứu. Âm chúc hỏa xà bản thân mang tính nóng, có lực kháng cự rất mạnh với Huyền Âm Chân Khí, nên nó có thể hóa giải hàn khí ở trong cơ thể rất nhanh, hơn nữa đầu nó lại quá lớn, vết súng kia chẳng xi nhê gì với nó, chỉ cần một thời gian ngắn là nó phục hồi như cũ, nhưng trong vòng 3 ngày thì chắc là vẫn an toàn.
Tả Đăng Phong không thoải mái, vì hắn chưa tìm ra cách hạ hỏa xà, quanh đây lại chẳng có gì có thể dùng làm tài liệu được, dù hỏa xà có xuất hiện, hắn cũng không có cách nào hàng phục nó, thời gian càng kéo dài, hắn càng bất lợi.
Giữa trưa hôm sau, trời nóng quá, Tả Đăng Phong thấy Diệp Phi Hồng trán đầy mồ hôi, định múc miếng nước cho cô hạ nhiệt độ, nhưng khi tới giếng, Tả Đăng Phong nhíu mày, giếng nước đã cạn khô.