"Quan" là nơi đạo sĩ ở, "Tự" là nơi hòa thượng ở, còn "Miếu" là nơi thờ những thần minh khác, không phải Tam Thanh cũng không phải Phật tổ, người coi miếu thường là do cư sĩ đảm đương, cổ miếu ở trong núi sâu này có người coi miếu, hiện đang quét lá rụng trong sân, và không phải đàn ông, mà là một cô gái.
Người ta thường nói: chuyện ra khác thường là vì sao, nơi này là chỗ thâm sơn, chung quanh không người, thôn trang gần nhất cũng phải hơn mười dặm, những cô gái bình thường không có khả năng ở đây, hơn nữa những chỗ khác trong núi, lá cây tuy cuộn lại nhưng không rơi xuống, trong khi cây cối xung quanh miếu nhỏ đã sắp rụng sạch.
"Miêu ~" Tả Đăng Phong còn đang ngắm nghía, Thập Tam đã phát ra tiếng kêu, Tả Đăng Phong quay sang, thấy mắt phải Thập Tam đổi màu, chứng tỏ cô gái trong miếu là do âm vật biến thành.
"Cô gái đó rất có thể là Hạn Bạt biến thành." Tả Đăng Phong nói nhỏ, hai người đang ở phía nam của ngôi miếu, cách miếu khoảng ba dặm.
"Bảy tám phần mười." Ngọc Phất đồng tình. Cô thực không hiểu tại sao Hạn Bạt lại biến thành con gái để sống ở đây.
"Hạn Bạt không sợ mặt trời à?" Tả Đăng Phong hỏi, Mao Sơn phái am hiểu điều khiển âm hồn, còn Thần Châu Phái là hành gia về khống chế âm vật.
"Vật cực tất phản, phủ cực thái lai." Ngọc Phất gật đầu, gián tiếp trả lời câu hỏi của Tả Đăng Phong.
"Đi qua xem một chút không?" Tả Đăng Phong hỏi ý Ngọc Phất, trong lòng hắn đang có rất nhiều nghi vấn, đáp án đã ở ngay trước mắt, hắn bức thiết muốn có lời giải.
"Vật này cực kỳ hiếm thấy, tôi chưa bao giờ giao thủ với Hạn Bạt, chúng ta phải cẩn thận." Ngọc Phất gật đầu.
"Thập Tam, mày canh chừng." Tả Đăng Phong chỉ chỉ bên cạnh miếu nhỏ, Thập Tam hiểu ý Tả Đăng Phong là muốn nó chặn của đường lui âm vật, nên lập tức phóng đi.
"Thập Tam hình như đã tính trước." Ngọc Phất nhìn Thập Tam lao đi.
"Lúc nào nó cũng vậy, tôi chưa thấy nó sợ cái gì bao giờ." Tả Đăng Phong cười khổ lắc đầu, Ngọc Phất nếu nhìn vào thần sắc của Thập Tam mà phán đoán năng lực của Hạn Bạt là rất không chính xác, vì Thập Tam thuộc loại chẳng biết sợ cái gì cả.
Hai người tiến sát tới miếu nhỏ, đến càng gần nhìn thấy càng kỹ. Kiến trúc và kết cấu của miếu nhỏ rất giống Thanh Thủy quan, chỉ khác là nó không có tây phòng. Niên đại của miếu nhỏ rõ ràng xưa cũ hơn Thanh Thủy quan, vì tường ngoài của nó dùng gạch dài tới hơn ba mươi centimet, dày năm sáu centimet, gốm hóa rất nghiêm trọng, đây là đặc điểm của gạch thời Đường triều, gạch của thời sau này đa số đều nhỏ hơn, độ nung cũng non hơn, bắt mắt nhất là những viên gạch này còn lộ ra một chút sắc lam, đây là công nghệ ba màu thời Đường triều, bấy nhiêu đặc điểm đủ chứng tỏ miếu nhỏ được xây từ thời Đường triều.
Trong điều kiện bình thường, kiến trúc thời Đường không thể còn bảo tồn tới ngày nay, nhưng do có Hạn Bạt tồn tại làm cho nơi này cực kỳ khô ráo, hơn nữa không có ai tới phá phách, nên miếu nhỏ mới còn.
Một lát sau, hai người tới cửa miếu, trước cửa có hai con đường nhỏ, một cái đi xuống bờ sông, một cái đi vào trong núi, đường rất nhỏ, cho thấy bình thường chỉ có một mình nó đi mà thôi.
Cô gái trong miếu đã nhìn thấy hai người, đứng ngay ở bên trong cửa miếu nhìn hai người dò xét, cánh cửa gỗ đã cũ nát vô cùng nghiêm trọng, ván cửa có khe hở, nó đánh giá hai người, hai người cũng cách cái cửa đánh giá nó.
Cô gái có khuôn mặt chỉ chừng hai lăm hai sáu, mặc quần áo nông phụ bình thường, màu xám, tà rộng, quần màu lam, eo cao, bó chân, cách ăn mặc rất thô, nhưng gương mặt lại xinh đẹp tuyệt trần, tóc dài, mi cong, mắt to, mũi cao, khuôn mặt trái xoan giống Ngọc Phất, nhưng Ngọc Phất là vẻ cao ngạo, còn cô gái mang vẻ âm lãnh quái gở.
"Hai vị đạo trưởng có chuyện gì?" cô gái hỏi.
"Trong lòng có nghi hoặc, tới để xin lời giải đáp." Tả Đăng Phong trả lời, cô gái gọi hai người là đạo trưởng vì căn cứ vào trang phục hai người đang mặc, nhưng nó rõ ràng là không phát giác ra của tu vi hai người, nếu không nó phải gọi hai người là chân nhân.
"Có chuyện gì mời nói." Cô gái nói .
"Hai người chúng tôi biết bổn tướng của cô, mở cửa ra đi, chúng tôi không định làm khó cô." Ngọc Phất thấy cô gái không có ý mở cửa, thì bực mình.
"Đạo trưởng mời." Cô gái kia không kinh ngạc, nhẹ nhàng đưa tay mở cửa.
Hai người cất bước đi vào sân nhỏ.
Tòa miếu thờ cũ kỹ hơn cả Thanh Thủy quan, những vật dụng, kiến trúc bên trong đều đã rạn nứt, gạch đá đã loang lổ, nhưng trong tiểu viện rất sạch sẽ, có thể thấy cô gái này rất thường xuyên quét dọn.
Hai người đi thẳng tới chánh điện, mặt bắc chánh điện đặt một pho thần tượng, thần tượng vểnh lên giơ kiếm, mặc áo lam, râu dài, trợn mắt, mũi lân, miệng hổ, chính là một pho tượng của Quỷ Vương Chung Quỳ.
"Từ khi nào cô chịu được ánh nắng mặt trời?" Tả Đăng Phong nhìn vào trong một cái, rồi xoay người hỏi cô gái đứng cách đó không xa.
"Hồi bẩm đạo trưởng, tôi là từ năm Kiến Long." Cô gái trả lời, tuy tự xưng là tôi, ngữ khí lại không khiêm tốn, nhưng không hề cuồng ngạo, ngữ khí rất lạnh, không ấm áp như hơi thở của con người, căn bản vì nó không hề có hơi thở.
Tả Đăng Phong gật đầu, ‘tôi là’ là cách xưng hô của phụ nữ thời Tống Triều, còn thời Đường triều sẽ xưng là ‘thiếp thân’.
"Cô chết vào năm nào?" Ngọc Phất lập tức hỏi, không bình tĩnh như Tả Đăng Phong, Ngọc Phất có chứa địch ý, tuy đối phương huyễn hóa thành con gái, nhưng nó là cương thi thành tinh, Ngọc Phất không thể thuận mắt nhìn nó làm người.
"Năm Vũ Đức thứ sáu." Cô gái lập tức trả lời.
Vũ Đức là niên hiệu của Lí Uyên, sau niên đại Kiến Long của Triệu Khuông Dận ba trăm năm, nói cách khác cô gái này chết ba trăm năm, âm khí ngưng kết, thi thể không rữa, có thể rời khỏi chỗ âm u để hấp thu ánh trăng.
"Cô chôn ở đâu?" Tả Đăng Phong tiếp miệng hỏi.
"Ở đây." Cô gái trả lời, lúc nói chuyện hai tay của cô luôn nắm vào nhau để trước đan điền, tư thế không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Nơi này là hành cung thánh quân, sao lại chứa được âm thân sống nhờ?" Tả Đăng Phong nhíu mày , ai cũng biết Chung Quỳ là tiên nhân, dựa theo phẩm cấp ông ta thuộc về cấp bậc Địa Tiên, không tính là cao, nhưng người này quyền lực rất lớn, dạ hành tứ phương, hàng yêu tróc quỷ, có thể quản lý âm vật không bị quy chết, khống chế thiên binh không quy thiên đình lệ thuộc, có quyền không khác gì một tán tiên.
Cô gái chớp mắt nhìn Tả Đăng Phong , không trả lời.
"Cô đã bị chôn tới hơn một nghìn năm, sao tồn tại được tới giờ?" Ngọc Phất nhíu mày , Hạn Bạt có thể quang minh chính đại sinh tồn thì thực là kỳ quặc.
"Tôi chưa bao giờ sát sanh hại người, các vị tiên trưởng dạo chơi ngẫu nhiên gặp, đều không ai làm khó dễ tôi cả." Cô gái quay đầu nhìn Ngọc Phất.
"Nói thật đi, nếu có nửa chữ giả dối, bổn tọa hôm nay sẽ thu cô." Ngọc Phất hừ lạnh, Hạn Bạt biến thành cô gái rõ ràng đang nói láo, cộng với thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh làm cho Ngọc Phất rất căm tức, chỉ là một âm vật gặp Người trong đạo môn mà không hề nể nang chút nào.
"Đạo trưởng từ bi, mong đừng làm khó tôi." Cô gái hơi khom người, nhưng dù hành lễ, ngôn từ lại vẫn rất cứng cỏi.
"Vị này là Chính Nhất Giáo Thần Châu Phái Thôi chân nhân, cô ấy muốn hàng cô không phải là việc khó." Tả Đăng Phong vừa nói vừa tranh thủ lướt vào đông phòng nhìn thoáng qua, thấy trong đó có một cỗ quan tài đỏ, lớp sơn son đã loang lổ, ngoài ra còn có một cái bàn và hai cái đôn, cái bàn đã gãy một chân, được lấy một khúc cây chống thay.
Nói xong, Tả Đăng Phong đã về lại chỗ cũ, hắn làm vậy có hai ý, một là để cho Hạn Bạt thấy thân pháp cực nhanh của hắn, nó không thể nào chạy thoát được, hai là nói cho nó biết, Ngọc Phất chính là khắc tinh của nó.
Cô gái khẽ nhíu mày, vô ý thức lui lại nửa bước, ánh mắt có ý cảnh giác.
"Tôi nhập đạo không lâu, đối với cố hương của các Đạo gia tiên trưởng không rành, chị có biết cố hương của thánh quân Chung Quỳ ở đâu không?" Tả Đăng Phong mỉm cười hỏi Ngọc Phất.
Ngọc Phất nhíu mày, Tả Đăng Phong rõ là đang nói mát, ai mà chẳng biết quê của Chung Quỳ là ở huyện Hộ, Chung Nam sơn. Huyện Hộ và huyện Chu Đáo nằm liền nhau cách đây không xa, Hạn Bạt biến ảo thành cô gái có thể ở lại huyện Chu Đáo, nằm trong Chung Quỳ hành cung chắc chắn là có duyên cớ, hơn nữa mạch nước ngầm của huyện Chu Đáo vì sao bị sửa đổi, làm cho lượng nước ngầm ở hạ du bị giảm bớt, mà huyện Hộ chính là nằm ở hạ du, hơn nữa, Hạn Bạt sinh sống ở đây đã hơn một nghìn năm mà không có một Người trong đạo môn nào tới tìm phiền toái, những điều này đều tuyệt đối không phải là trùng hợp, giải thích hợp lý chỉ có một, chính là Hạn Bạt biến ảo thành cô gái và Quỷ Vương Chung Quỳ có quan hệ, hơn nữa quan hệ rất sâu.
Câu hỏi của Tả Đăng Phong làm Ngọc Phất nhíu mày, nhưng Hạn Bạt thì lại lộ vẻ như trút được gánh nặng, dáng vẻ của nó đã nghiệm chứng suy đoán của Tả Đăng Phong, Người trong đạo môn không tới làm khó nó rõ ràng là vì Chung Quỳ.
"Cô với thánh quân Chung Quỳ có quan hệ như thế nào?" Tả Đăng Phong mỉm cười hỏi cô gái.
"Sâu xa." Cô gái trả lời.
"Không đúng nha. Ông ấy vì để giảm bớt ảnh hưởng của cô, đã sửa toàn bộ mạch nước ngầm mấy trăm dặm quanh đây, công trình này rất lớn, chỉ là sâu xa thì đâu cần ông ấy phải làm như vậy." Tả Đăng Phong mỉm cười, tâm tình của hắn hiện rất tốt, cực kỳ tốt, vì việc này đạt được thu hoạch vượt qua dự tính của hắn, cô gái do Hạn Bạt biến ảo và Chung Quỳ có quan hệ rất lớn, hắn đã bắt được thóp của tiên nhân lấy việc công làm việc tư.
Cô gái nhíu mày, không trả lời.
Ngọc Phất quay đầu nhìn Tả Đăng Phong, trên mặt mang ý hỏi thăm, hỏi hắn xử lý củ khoai lang phỏng tay trước mặt như thế nào.
Tả Đăng Phong gật đầu với Ngọc Phất, quay sang cô gái, nụ cười chuyển sang lạnh lẽo, "Gọi Chung Quỳ tới đây, nếu không tôi sẽ cho cô chết thêm lần nữa. . ."