Đa số độc xà đều có bản lĩnh phun nọc độc, con độc vật này cũng biết, nó tấn công đã lâu không có kết quả nên rất giận dữ, ngẩng đầu phun ra một luồng nước màu vàng nhạt, cơ thể nó lớn, nọc nó phun ra như cơn mưa nhỏ bao trùm cả mấy trượng vuông, Tả Đăng Phong và Thiết Hài vội chạy đi tránh, nọc này có tính hủ thực cực mạnh, dính lên mặt đá là bốc khói trắng lên ngay.
Ngọc Phất thừa dịp này vọt tới bên trái đuôi độc vật, kim giáp trên bàn tay chém thẳng vào cái móc câu, nhưng lại không chém rụng được cái đuôi, làm con vật quay phắt lại phun độc thẳng vào cô.
"Độc xà phun nọc độc sẽ bị tiêu hao thể lực nhanh chóng." Ngọc Phất vừa tránh vừa hô to.
Tả Đăng Phong hiểu dụng ý của Ngọc Phất, cô muốn làm tiêu hao thể lực của độc vật, nhưng thứ này hình thể lớn như vậy, đợi đến khi nó mệt mỏi gục xuống chắc ba người đã gục xuống từ trước rồi.
"Di, cậu có thứ này sao không sớm lấy ra?" Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong móc súng ngắn thì kinh ngạc.
"Chưa chắc có tác dụng." Tả Đăng Phong kéo chốt, lướt tới trước mặt độc vật, nhè ngay lúc con vật ngửa cổ chuẩn bị phun nọc, nổ liền mấy phát vào mắt nó.
Đa số động vật họ rắn đều không có mí mắt, con mắt là chỗ yếu nhất của chúng, Tả Đăng Phong nhắm ngay vào mắt là chính xác, nhưng hắn bắn súng không chuẩn, nên chẳng có phát nào bắn trúng mục tiêu.
"Cẩn thận!" "Lùi lại!" Thiết Hài và Ngọc Phất đồng thời cùng báo động, Tả Đăng Phong hiểu ngay lúc mình nổ súng, thì cái đuôi cũng đánh tới, nên không kịp nhìn hướng, vội vã ngửa người lui ra sau, cái móc đuôi quét qua sát ngực, bắn tóe một chùm sợi bông của cái áo choàng rách rưới.
Tả Đăng Phong vã mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy tử vong cách mình không còn xa xôi, áo choàng của hắn vốn đã rách nát không chịu nổi, giờ lại bị quét mạnh nên hoàn toàn rách bươm, cả mảng lớn sợi bông lõa lồ ra ngoài.
"**." Tả Đăng Phong mắng to một tiếng, thi triển cương quyết quyết bức tới mức tận cùng, đuổi theo cái đuôi, rồi ôm lấy nó. Ở phần đuôi có một khúc nhỏ không có gai xương, hắn bắt ngay lấy khu vực này, chót đuôi và cái móc không đâm ngược lại được, Tả Đăng Phong dùng cánh tay trái ôm lấy đuôi rắn, tay phải phát ra Huyền Âm chân khí, điên cuồng đóng băng nửa phần đuôi có cái móc đâm.
"Tả Đăng Phong, đừng liều lĩnh." Ngọc Phất vội lướt tới đánh vào đầu độc vật, để phân tán sự chú ý của nó.
Hai người hành động đều cực kỳ hung hiểm, nhưng Tả Đăng Phong không phải bị lửa giận làm cho váng đầu não, độc vật cảm nhận được Lão Đại cào đuôi nó nên vẫy mạnh, đây chỉ là động tác theo thói quen, lần này cũng có lẽ sẽ như vậy, Tả Đăng Phong nghĩ nó sẽ không quay đầu lại há miệng tấn công, mà sẽ vẩy đuôi quăng hắn vào thạch bích, nên hắn liều mạng, dù có bị ném đi thì cũng nhất định phải chặt đứt cái đuôi của nó.
Độc vật đã nhận ra Tả Đăng Phong ôm cái đuôi của nó, cũng cảm nhận được hàn khí thấm vào bên trong giáp phiến, giận dữ quất cao đuôi, rồi đập mạnh xuống đất.
Tả Đăng Phong thở phào, trên mặt đất có cát v.v.., nên rơi xuống đất sẽ bị thương ít hơn là tông vào thạch bích. Tả Đăng Phong chia linh khí ra làm hai, một để bảo vệ cánh tay trái, một để bảo vệ ngực trái, Huyền Âm chân khí trong tay phải điên cuồng tuôn nhanh, cố gắng trong thời gian ngắn nhất đóng băng đuôi rắn.
"Bùm." Tả Đăng Phong bị nện mạnh xuống đất, cánh tay trái tê rần, luồng linh khí bảo vệ ngực cũng bị vỡ ra, nhưng hắn đã kịp chuẩn bị trước, nên khi rớt xuống, tay trái vẫn kẹp chặt đuôi rắn, tay phải vẫn phóng Huyền Âm chân khí không ngừng.
Thập Tam ở trong động đá vôi nhìn thấy Tả Đăng Phong nguy hiểm lập tức chạy ra, nhưng Tả Đăng Phong vội quát nó trở về.
Tả Đăng Phong chỉ sợ độc vật quét lê đuôi trên đất, vì làm vậy cánh tay trái của hắn sẽ bị trọng thương, nhưng may thay, độc vật không làm như vậy, mà nó lại nhấc đuôi lên, Tả Đăng Phong biết mình đã thắng, nhưng không giữ được cái đuôi nữa.
Độc vật nâng đuôi lên là để quét sang bên trái chỗ Thiết Hài, không hỏi cũng biết là Thiết Hài đang công kích nó, nhưng nó vừa định quét đuôi sang trái, Ngọc Phất ngay trước mặt lại tấn công nó, làm nó rất bực mình.
"Nha." Tả Đăng Phong thấy thời cơ đã tới, rống lên một tiếng, tay phải đập mạnh xuống, tiếng răng rắc vang lên, cái đuôi rắn gãy rời, phần gãy đã bị đông thành băng, không hề có máu chảy ra.
Nện đứt đuôi rắn xong, Tả Đăng Phong lập tức buông tay hạ xuống mặt đất, nhún chân mượn lực lướt lên lưng rắn, hai chân xoạc ra né mấy cái gai lưng, Huyền Âm chân khí lại phun ra, đóng băng giáp phiến trên lưng nó.
Thiết Hài và Ngọc Phất lập tức gia tăng thế công phân tán sự chú ý của độc vật, cơ thể bị đóng băng làm cảm giác đau không xuất hiện, tứ chi chết lặng, nên độc vật không nổi điên vì mất đuôi, mà trở nên mờ mịt trong thoáng chốc.
Khi Tả Đăng Phong đóng băng giáp phiến, độc vật lại bị mời mịt trong thời gian ngắn, rồi mới phản ứng kịp, cái đuôi vung quét tới, nhưng lần này Tả Đăng Phong không né tránh, mà vẫn điên cuồng phóng Huyền Âm chân khí.
"Mau tránh ra." Thiết Hài vội hô lớn.
Tả Đăng Phong nghe thấy tiếng Thiết Hài nhưng vẫn không né tránh, hắn không có chỗ để trốn, nếu rùn người xuống, gai xương sẽ ở ngay dưới háng, nếu lách ngang, thì toàn bộ công sức đều trở thành công cốc, vì thân hình độc vật luôn vặn vẹo, rất khó tấn công lại được vị trí hiện giờ.
Khóe mắt Tả Đăng Phong nhìn thấy cái đuôi to quét tới, bản năng bảo hắn phải lập tức tránh ra, nhưng tư duy tỉnh táo lại nói cho hắn biết không cần khẩn trương, vì cái móc đâm ở đuôi chính là thứ vũ khí độc vật am hiểu nhất, nó đã dùng thứ đó mấy ngàn năm, giờ đột nhiên mất đi nó hẳn chưa quen, vẫn nghĩ rằng vẫn còn cái móc đó.
Quả nhiên, cái đuôi đảo qua chỗ Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong tiếp tục công việc đục thủng lớp giáp, trở tay rút hai quả lựu đạn từ trong thùng gỗ nhét vào.
"Mau lùi lại." Tả Đăng Phong vọt lên cao, hét to cảnh báo Thiết Hài và Ngọc Phất.
Hai người lập tức lùi nhanh, độc vật đuổi theo, nhưng chưa được bao lâu lựu đạn trên lưng nó nổ tung, sức nổ mạnh làm thân rắn nổ thành hai đoạn, chỉ còn dính lại chút da với nhau.
Vì lựu đạn nổ bên trong thân độc vật, bên ngoài có lớp lân giáp cứng bọc, nên huyết nhục và mảnh sắt trong lựu đạn văng không xa, độc vật kêu lên tuyệt vọng. Tả Đăng Phong xông tới, đóng băng đầu nó.
"A Di Đà Phật." Thiết Hài chắp tay niệm Phật.
"Đừng a, tôi không giết nó, nó sẽ giết chúng ta." Tả Đăng Phong nói với Thiết Hài, rồi quay sang thông đạo, "Thập Tam, trong cơ thể nó có nội đan, lấy ra đi."
"A Di Đà Phật, nếu chúng ta không tới đây, nó sẽ không công kích chúng ta." Thiết Hài nói.
"Độc tích do Lão Đại diễn sinh làm nhơ nhuốc nhiều phụ nữ như vậy nhưng tôi không giết nó, vì sao ông biết không, vì Lão Đại thức thời, không cản đường của tôi, nếu nó cản đường tôi, quyết cùng tôi đối nghịch, tôi đã không nhẫn nại nói lý với nó như vậy, ông trời không cho tôi thời gian để suốt ngày đi giảng lý lẽ." Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn ngực đạo bào đã bị xé tan hoang.
"Lão nạp không trách cậu, cậu khi phát hỏa thì không nói lý." Thiết Hài nhíu mày .
"Tôi đâu có nổi giận đâu." Tả Đăng Phong hít sâu một hơi, cố ổn định tâm tình.
" Chướng ngại lớn nhất đã quét dọn, nghỉ một lát rồi đi tiếp." Ngọc Phấtđi tới, phương pháp Tả Đăng Phong chọn đều là dùng hiểm cầu thắng, cô rất giận dữ, nên ngôn từ không khỏi khó chịu.
Trải qua ác đấu, ba người đều mỏi mệt, tìm một chỗ khô mát ngồi xuống nghỉ ngơi, Tả Đăng Phong lấy lương khô nước và rượu phân cho hai người, Ngọc Phất cầm nước trong, Thiết Hài chỉ cần rượu đế, Tả Đăng Phong không thấy đói, nên chỉ uống ít nước rồi đả tọa, bắt quyết tụ khí.
Ngọc Phất có mang theo đồ may vá, nên bảo Tả Đăng Phong cởi đạo bào để cô vá lại, đạo bào này Tả Đăng Phong mặc đã gần bốn năm, trời nóng hay lạnh cũng không thay đổi, nên vải đã mòn, không thể vá được, Ngọc Phất phải kiên nhẫn tìm những chỗ còn dùng được để châm kim, cố gắng giữ cho áo choàng giữ nguyên hình dạng.
"Thôi Kim Ngọc, không ngờ cô cũng biết may vá nha." Thiết Hài hăng hái nhìn Ngọc Phất, thời gian Tả Đăng Phong xuất đạo quá ngắn, Ngọc Phất trên giang hồ đã làm những chuyện gì hắn không rõ lắm, nhưng Thiết Hài biết hết, Ngọc Phất nổi danh lãnh ngạo, ra tay ác độc, Thiết Hài không ngờ cô cũng biết may vá.
Ngọc Phất ngẩng đầu nhìn Thiết Hài, chỉ cười, không trả lời.
"Giúp lão nạp vá chút chỗ rách đi." Thiết Hài nửa thật nửa giả trêu ghẹo, Ngọc Phất tới nơi đây tất cả đều co ông giở trò quỷ, làm cho Thiết Hài rất có cảm giác thành tựu.
"Tìm ni cô vá cho." Ngọc Phất biết Thiết Hài đang chọc ghẹo cô.
"A Di Đà Phật, thôi vậy." Thiết Hài vội câm miệng.
"Lão Đại, tới đây." Thiết Hài thấy Lão Đại ngồi xổm bên cạnh thi thể độc vật nhìn Thập Tam mở ngực moi bụng tìm nội đan, bèn gọi nó.
Lão Đại nghe thấy, quay đầu sang nhìn rồi quay đi, tiếp tục coi moi nội đan. Nó là địa chi về thủy, trong Ngũ Hành kim sinh thủy, nội đan độc vật tính kim này rất có lợi cho nó, nên nó cũng thèm muốn.
"Theo lão nạp, mày sẽ được ăn chay, tới đây, cho mày này." Thiết Hài lấy trong thùng một cái bánh phục linh, nói với Lão Đại.
"Ông không ăn chay, sao bắt nó ăn." Tả Đăng Phong phì cười, phất tay nói với Thập Tam, "Trở về đi, nội đan này tặng cho Lão Đại."
Thập Tam nghe tiếng lập tức quay đầu quay về, khí độ của nó địa chi không thể nào bằng được, có đôi khi hào phóng cũng là một loại khí phách.
"A Di Đà Phật, đa tạ đa tạ." Thiết Hài cũng không khách khí.
Lão Đại quay sang thầm thì hai tiếng với Thập Tam rồi chui vào trong thi thể độc vật, một lúc lâu sau cắp ra một quả nội đan màu vàng, to cỡ trứng ngỗng, có hình tròn, Lão Đại miệng nhỏ răng cửa lớn, căn bản là nuốt không nổi, vất vả cả nửa ngày vẫn không cách nào xử lý được, cuối cùng đành để cho Thập Tam nuốt.
Ba người đứng dậy, theo thủy đạo đi về hướng đông, lăng mộ Ba Vương và âm chúc thổ ngưu hẳn là cách đây không xa...