Một lát sau, Bạch Tang Vận ngồi ở phía trên, trầm thanh hỏi: “Các ngươi cảm thấy được chuyện này phụ thân làm có đúng hay không?”
Hai người dùng ánh mắt trả lời câu hỏi của phụ thân.
Thấy đã qua nhiều ngày như thế mà hai đứa con vẫn chưa nghĩ thông suốt là hắn đến tột cùng vì sao phải đưa Hãn Triệt đi, Bạch Tang Vận trở nên nghiêm khắc: “Các ngươi giữ chặt lấy Hãn Triệt, đối hắn làm ra loại sự việc như thế. Sau khi xong, còn không biết săn sóc Hãn Triệt, làm cho ngày qua ngày đau khổ, tâm tư tích tụ, chẳng lẽ phụ thân không nên mang hắn đi? Còn nữa, chẳng lẽ phải chờ tới lúc Hãn Triệt chết ở trong tay các ngươi, phụ thân mới có thể ra mặt?”
“Cha!” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh đồng thời kêu lên, tiếp theo Lưu Vận Tranh rốt cuộc nhịn không được mở miệng, “Cha! Ngài muốn đưa Hãn Triệt đi, vì sao không cùng con thương lượng? Vì sao tự tiện chủ trương? Con cùng Vận Vanh đối Hãn Triệt làm sao không săn sóc? Hắn thích học y, con liền mở y quán cho hắn; hắn không muốn ở tại đông cung, con liền xây cho hắn một toà nhà ở y quán; hắn thích cái gì, con liền làm cho hắn cái đó. Sau khi hắn ra cung, việc chi phí ăn mặc của hắn loại nào không phải là tốt nhất?”
“Hãn Triệt từ nhỏ đã hay khóc, mặc kệ con cùng Vận Vanh đối xử tốt với hắn như thế nào, hắn đều cho là chúng ta khi dễ hắn. Chuyện lần này con không hối hận vì đã làm như vậy. Nếu đợi cho Hãn Triệt mở miệng, con chẳng biết phải chờ đến bao giờ. Chúng ta tuy rằng luôn muốn thân với Hãn Triệt, nhưng đâu chỉ có vậy, chờ thêm hai năm chúng ta lớn hơn một chút nhất định sẽ nói cùng phụ thân và phụ hoàng, cưới hắn. Con không có khi dễ hắn, là hắn chính mình luẩn quẩn trong lòng, cảm thấy được hắn cùng chúng ta không tương xứng, cảm thấy được có lỗi với phụ thân nên không chịu tiếp nhận tình cảm của chúng ta.”
Lưu Vận Tranh còn chưa nói xong, Lam Vận Vanh mở miệng nói tiếp: “Cha, ngài nên biết chúng ta sẽ không rời xa Hãn Triệt. Nếu ngài cảm thấy được chúng ta đối Hãn Triệt không tốt, vì sao không nói với chúng ta, mà là đem Hãn Triệt rời đi, còn không cho chúng ta thấy hắn. Cha, ngài căn bản là không phải đau lòng Hãn Triệt, mà là không muốn Hãn Triệt cùng chúng ta một chỗ!”
Bị nhốt mấy ngày, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh sớm đã bị phẫn nộ làm cho suy nghĩ trở nên hồ đồ, không còn nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác.
Nghe được hai đứa con chỉ trích, Bạch Tang Vận hít sâu, không cho chính mình nổi giận. Đợi trong chốc lát, thấy sau khi Lam Vận Vanh nói xong, Lưu Vận Tranh cũng không mở miệng, Bạch Tang Vận nói:
“Các ngươi nghĩ làm cho Hãn Triệt không lo ăn mặc chính là đối tốt với hắn? Các ngươi nghĩ hai năm qua đem Hãn Triệt thu giữ trong phòng chính là đối tốt với hắn? Các ngươi cảm thấy được chính mình vì Hãn Triệt trả giá hết thảy, hắn cũng không cảm kích, không biết tốt xấu?”
Ngồi dậy, nghiêm khắc nhìn hai đứa con do được cưng chìu mà hư hỏng, Bạch Tang Vận đau lòng nói: “Hãn Triệt là người, hắn cũng có tâm. Các ngươi cưỡng bức hắn, có nghĩ tới hắn khổ sở như thế nào, hắn có nguyện ý hay không? Các ngươi nói Hãn Triệt thích khóc, nhưng các ngươi có nghĩ tới hắn vì sao lại hay khóc như vậy? Có nghĩ tới vì sao hắn hiện tại luôn miễn cưỡng cười vui? Các ngươi có nghĩ tới Hãn Triệt có lẽ căn bản là không thích loại sự tình này, hắn căn bản là không thể nhận nam tử!”
“Hắn chỉ có thể nhận chúng ta!” Lam Vận Vanh bị lời nói của phụ thân chọc giận, hắn không thể tưởng tượng được Hãn Triệt vì sao không thích bọn họ, “Phụ thân có phụ hoàng cùng phụ vương, Hãn Triệt cùng chúng ta giống nhau từ nhỏ đã luôn ở trong mắt, căn bản là không có khả năng không thể nhận nam tử! Phụ thân có thể cam tâm tình nguyện hầu hạ phụ hoàng cùng phụ vương, Hãn Triệt vì sao không thể? Nếu phụ thân mở miệng nói cùng với hắn, Hãn Triệt cũng sẽ giống như phụ thân cam tâm tình nguyện. Hãn Triệt không muốn, chính là bởi vì phụ thân căn bản không hy vọng Hãn Triệt cùng chúng ta một chỗ. Bởi vì Hãn Triệt là nghiệt chủng của phụ hoàng cùng người nữ nhân khác yêu đương vụng trộm sinh hạ, phụ thân sợ thân thế Hãn Triệt bôi nhọ hoàng gia.”
“Phụ thân có thể nhận phụ hoàng cùng phụ vương, còn sinh hạ chúng ta, vì sao phải đem Hãn Triệt đuổi đi. Cho dù phụ thân giận chúng ta đối Hãn Triệt như vậy, cũng là bởi vì cho chúng ta từ nhỏ mưa dầm thấm đất. Phụ thân thường nói tính tình Hãn Triệt rất giống ngài, phụ thân nếu có thể nhận hai nam nhân, Hãn Triệt cũng có thể! Hiện tại không phải Hãn Triệt nhận hay không, mà là phụ thân căn bản không đồng ý!” Lưu Vận Tranh bị lời nói của Lam Vận Vanh ảnh hưởng, cũng lên tiếng nói hết những gì đang chất chứa trong lòng mà không hề suy nghĩ.
Hai người phát tiết hết bất mãn trong lòng, phát tiết sự trách cứ đối với phụ thân, không để ý đến sắc mặt phụ thân càng ngày càng trắng, thân mình cũng đang bắt đầu phát run.
“Đã nói xong hết chưa?” Bạch Tang Vận cũng biết chính mình ở trong mắt hai đứa con không có trọng lượng là mấy nhưng trước tình cảnh như thế này cũng không sao chịu nổi, hắn đứng lên xoay người, không hề nhìn hai đứa con, thấp giọng nói, “Là do phụ thân bất chính, không để ý luân lý nhận hai nam nhân, còn vì bọn họ sinh hạ đứa nhỏ, cho nên các ngươi mới có thể cảm thấy được Hãn Triệt cũng có thể nhận, cho nên các ngươi không chút nào áy náy mà ép buộc hắn, làm cho hắn biến thành thị quân của các ngươi.”
“Hãn Triệt không phải thị quân!”
“Tử không giáo... Phụ chi quá...” Bạch Tang Vận nhẫn nhịn bụng đang quặn đau, nắm chặt quyền, “Là phụ thân có lỗi với Hãn Triệt, là phụ thân không có làm tốt.”
Nghe ra lời nói thương tâm của phụ thân, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh lúc này mới ý thức được vừa rồi lời nói đã quá phận. Nhưng do vẫn còn đang phẫn nộ nên hai người ai cũng không có tiến lên cùng phụ thân giải thích, chỉ đứng một chỗ cúi thấp đầu.
“Các ngươi nói Hãn Triệt không phải thị quân...Nhưng các ngươi đối Hãn Triệt làm ra chuyện mà phụ thân xem ra, thậm chí ở trong mắt người bên ngoài, không hề tôn trọng, kia không phải thị quân thì là cái gì?” Hai tay nắm chặt ở trên bàn, Bạch Tang Vận tim một trận đau nhói, “Các ngươi hoan ái cùng những người khác trước mặt hắn... Không để ý hắn thân mình suy yếu... Chỉ lo thỏa mãn chính mình... Các ngươi nói là phụ thân lỗi... Phụ thân có bao giờ bị phụ hoàng cùng phụ vương các ngươi đối đãi như vậy? Phụ thân có thể có...” Ôm lấy bụng, Bạch Tang Vận nói không được nữa, trong phòng thản nhiên toả ra mùi máu tươi.
Nhận thấy được khác thường, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh ngẩng đầu, lập tức sợ tới mức chạy vội tới bên người phụ thân, đỡ lấy thân hình đang quỵ xuống của hắn: “Cha?! Ngươi xảy ra chuyện gì?”
“Tránh ra!” Đẩy ra đứa con, Bạch Tang Vận ôm bụng ngã xuống trên mặt đất, máu từ giữa hai chân hắn không ngừng chảy ra.
Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh thấy thế vô cùng sợ hãi, thân hình run rẩy, tay chân lạnh lẽo.
“Người đâu! Nhanh lên! Mau đi kêu thái y!”
“Cha! Là con hồ đồ, ăn nói hàm hồ không lựa lời. Cha... Ngài gắng lên, con đi gọi thái y!” Lưu Vận Tranh nhanh chóng đứng lên, đem phụ thân giao cho Lam Vận Vanh, chạy đi ra ngoài.
“Người đâu, mau tới đây!”
Thái giám đang đứng ngoài phòng vừa nghe đến tiếng la liền chạy vào, thấy Bạch Tang Vận ngồi phịch ở trên mặt đất, ôm lấy bụng, lập tức cảm thấy có việc không hay xảy ra.
“Phụ thân, con thế nhưng lại nói ra những lời thật vô liêm sỉ làm cho ngài tức giận. Cha, con không phải thật tình, là con một phút hồ đồ...” Lam Vận Vanh đem phụ thân ôm vào trong ngực, khóc nức nở, “Cha, ngài hãy cố lên, ngài không thể có việc...”
Bạch Tang Vận vẫn ôm bụng, trong lòng đau đớn cùng bụng nhói từng cơn làm cho hắn nói không ra lời.
“Tang Vận!” Nghe tin tức, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương vọt tiến vào, thấy tình cảnh trước mắt, hai người tiến lên một phen túm lấy Lam Vận Vanh hất ra, đem Bạch Tang Vận ẵm lên giường. Bạch Tang Vận quần áo cùng trên mặt đất toàn là vết máu, nhiễm đỏ trong mắt hai người.
“Hai tên vô liêm sỉ này!” Lam Khuyết Dương xoay người cho Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh mỗi người một cái tát, rống giận, “Hai người các ngươi, đi ra ngoài quỳ cho ta! Nếu Tang Vận có việc gì, ta sẽ lột da, rút gân các ngươi!”
“Cha...” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh không chịu đi. Trên giường, Bạch Tang Vận đã muốn ngất đi, ồ ồ máu loãng càng không ngừng chảy ra.
“Đại ca!” Từ thái y viện chạy tới, Ngũ Mặc ôm cái hòm thuốc vội vàng vào phòng, đẩy những người đang đứng, ngồi ở bên giường ra, sau khi hắn nhìn thấy bộ dáng Bạch Tang Vận, lập tức lấy trong hòm thuốc ra một viên thuốc, “Mau đem nước đến!” Lập tức có người đi lấy nước.
“Các ngươi còn chưa cút đi ra ngoài!” Thấy hai đứa con còn đứng ở đó, Lưu Hoài Diệp quát, “Người đâu, đem bọn họ mang đi ra ngoài cho ta, làm cho bọn họ quỳ gối bên ngoài!”
“Cha... Con sai lầm rồi... Con không biết lựa lời, con vô liêm sỉ... Cha...” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh bị người mang đi ra ngoài. Bạch Tang Vận ngất đi, hắn cùng đứa nhỏ trong bụng chưa biết sống chết ra sao.
Quỳ gối ngoài tẩm cung, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh lo lắng hướng phòng trong thăm dò. Không cần biết kế tiếp bị trừng phạt như thế nào, bọn họ hiện tại đang vô cùng hối hận, hối hận vì đã đối phụ thân nói ra những lời như vậy, hối hận vì đã làm phụ thân tức giận.
Qua thật lâu, lâu đến nỗi chân hai người đều trở nên tê dại không có cảm giác, mới thấy phụ hoàng từ phòng trong đi ra.
“Phụ hoàng, phụ thân như thế nào rồi?”
“Các ngươi còn có mặt mũi hỏi phụ thân ra sao ư...?” Lưu Hoài Diệp trong cơn giận dữ trừng mắt nhìn hai người, “Phụ hoàng ngày thường rất sủng các ngươi, sủng đến các ngươi đã quên hết những lời phụ hoàng đối với các ngươi ân cần dạy bảo.” Nói xong liền mang hai người hướng Võ Dương Các đi đến, Lưu Hoài Diệp trên đường đi câm như hến.
Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương chưa bao giờ động thủ đánh qua đứa nhỏ. Mặc kệ bọn nhỏ gây ra tai họa gì, bọn họ đều bảo hộ, chỉ cần bọn nhỏ không làm cho Bạch Tang Vận tức giận, bọn họ muốn làm cái gì đều không quan trọng. Lúc này, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương động thủ đánh, không phải chỉ là một cái tát hay một cước đánh nhẹ, mà là dụng quyền, dụng roi đánh thật sự.
“Phụ hoàng, phụ vương, đừng đánh...” Lưu Tích Tứ ôm lấy chân phụ hoàng, khóc cầu, “Còn đánh nữa Thái tử ca ca cùng Nhị ca sẽ chết mất.”
“Ta chính là muốn đánh chết bọn họ!” Lưu Hoài Diệp lệnh cho nô tài kéo tiểu nhi tử ra, sau đó tiến lên đem Lưu Vận Tranh đang ôm bụng quỳ trên mặt đất nắm đứng lên, một quyền càng dùng sức đánh hắn bay ra ngoài. Bên kia Lam Khuyết Dương lấy roi, không chút nào đau lòng quật túi bụi vào Lam Vận Vanh, thị vệ một bên nhìn thấy đều không dám nhìn.
“Phụ hoàng! Phụ vương, van cầu các ngươi, đừng đánh... Ngô ô... Đừng đánh!” Lưu Tích Tứ giãy giụa thoát khỏi hai thị vệ kiềm chế, chạy đến trước mặt phụ vương gắt gao ôm lấy hắn, “Phụ vương... Đừng đánh... Nếu Thái tử ca ca cùng Nhị ca bị đánh chết, phụ thân phải làm sao đây... Phụ vương, con cầu ngươi, đừng đánh...”
“Cha ngươi coi như không sinh ra hai nghiệt tử bọn họ!” Lam Khuyết Dương dừng roi trên người Lam Vận Vanh đang run rẩy, hai mắt hiện lên bừng bừng lửa giận nói, “Phụ thân liều chết sinh hạ các ngươi, vì các ngươi, hắn thiếu chút nữa ngay cả mệnh đều bỏ! Nếu không phải hắn rời cung trốn đi, phụ vương căn bản sẽ không để cho hắn sinh hạ các ngươi! Nhưng các ngươi, lại có thể làm cho hắn tức giận đến như thế! Phụ hoàng cùng phụ vương vì sao sủng ái các ngươi hết mực, là bởi vì chúng ta đã từng đáp ứng với hắn, sẽ đem đứa nhỏ của hắn sủng lên trời!”
Tiến lên từng bước, chân Lam Khuyết Dương bị Lưu Tích Tứ bám trụ, hắn đem tay của tiểu nhi tử đẩy ra, đem hắn ném cho thị vệ, lại giơ roi lên.
Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh không một chút giãy dụa khi quyền cước của phụ hoàng cùng phụ vương liên tục giáng xuống trên người bọn họ. Bọn họ thầm nghĩ chỉ muốn phụ thân đem Hãn Triệt trả lại cho bọn họ, bọn họ không nghĩ làm cho phụ thân tức giận. Nhưng hiện tại, phụ thân bị bọn họ làm cho tức giận đến sinh non, nghĩ đến có thể mất đi đệ đệ hoặc muội muội, hai người biết việc mình làm thật sự quá sai lầm.
“Hoài Diệp! Khuyết Dương! Các ngươi đang làm cái gì vậy?!” Nghe được Hồng Tam báo tin, Lưu Tuyên liền chạy ngay đến can ngăn, thấy tôn tử huyết nhục đầy người nằm trên mặt đất, hắn gấp gáp đến luống cuống cả lên, “Người đâu! Mau tới đây! Vận Tranh, Vận Vanh, hoàng ông nội đến đây... Còn không đi gọi thái y!”
“Phụ hoàng, ngươi đừng ngăn cản chúng ta! Hôm nay, chúng ta không đánh chết hai nghiệt tử này thì không hả giận được!” Lưu Hoài Diệp đối Lưu Vận Tranh lại tung một cước.
Lưu Tuyên bổ nhào vào trên người Lưu Vận Tranh, bắt đầu kêu lên: “Bọn họ tuy là làm sai, nhưng bọn họ là hai đứa con do Tang Vận sinh hạ cho các ngươi! Các ngươi đánh chết bọn họ, Tang Vận làm sao không thương tâm a! Đừng đánh, nếu còn đánh tiếp, ta liền theo bọn họ cùng đi!”
“Hoàng ông nội... Là chúng ta không đúng... Phụ thân...” Lưu Vận Tranh chảy xuống dòng lệ tự trách, Lam Vận Vanh sớm bất tỉnh nhân sự.
“Phụ hoàng, phụ vương, ca ca biết sai lầm rồi, đừng đánh.” Lưu Tích Tứ ở một bên khuyên can, chưa bao giờ gặp phụ hoàng cùng phụ vương phát hỏa cho nên hắn cũng bị doạ cho sợ hãi.
“Nếu đứa nhỏ trong bụng Tang Vận có mệnh hệ gì, ta liền phế truất các ngươi thành thứ dân, sau đó đem hai ngươi trục xuất khỏi hoàng cung!” Nhìn đứa con bị đánh đến bộ dáng thê thảm, Lưu Hoài Diệp phẫn nộ nói.
Lam Khuyết Dương ném roi trong tay xuống, cũng không hạ lệnh cho nô tài đem hai người đi trị thương, mà lại nói: “Hoàng Thượng, chúng ta quay lại đi, nhìn xem Tang Vận như thế nào.” Nói xong, hắn liền hướng ra ngoài đi. Lưu Hoài Diệp cũng lạnh mặt theo phía sau. Lưu Tuyên cùng Lưu Tích Tứ vội vàng gọi người đem Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh mang đi, thái y đã sớm chờ bên ngoài không ngừng lau mồ hôi lạnh.
........
“Nếu biết các ngươi lớn lên lại làm cho hắn tức giận đến như vậy, lúc trước phụ hoàng cho dù bị cho là độc ác, cũng sẽ buộc hắn uống thuốc phá thai!”
“Hắn là một sống hai chết nhất quyết sinh hạ các ngươi, các ngươi lại đối hắn nói ra những lời đại nghịch bất đạo, phụ vương hôm nay nhất định phải đánh chết các ngươi!”
Mở to mắt, Lưu Vận Tranh phát hiện mình đang nằm ở trên giường, vị thuốc đông y trên người cho hắn biết vết thương đã được xử lý qua. Cả người đau đớn khô nóng, khó khăn quay đầu, nhìn thấy người nằm bên cạnh hắn vẫn chưa tỉnh, Lưu Vận Tranh bên tai vẫn âm vang những lời trách mắng của phụ hoàng và phụ vương. Người bên cạnh mí mắt động vài cái, Lưu Vận Tranh biết hắn cũng tỉnh.
“Thái tử ca ca...”
Nhìn về phía người đang sụt sùi khóc bên giường, Lưu Vận Tranh thấp giọng hỏi: “Phụ thân như thế nào rồi?”
“Phụ thân tối hôm qua còn xuất huyết một chút... Hiện nay vô sự...” Lưu Tích Tứ lấy khăn nóng lau mặt đại ca, nức nở nói.
“Chuyện của Hãn Triệt... Ngươi biết không?”
“Lúc ta biết chuyện, thì Hãn Triệt đã đi rồi.” Nghĩ đến ngày đó phụ thân hỏi chuyện mình, Lưu Tích Tứ đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra, “Thái tử ca ca... Phụ thân muốn cho Hãn Triệt vui vẻ...”
Đứng ở phía sau bình phong, Lưu Hoài Uyên cùng Ngũ Mặc quay về kinh yên lặng nghe ba người bên trong đối thoại. Sau khi biết được Bạch Tang Vận đã vượt qua nguy hiểm, hắn liền qua bên này thăm cháu. Chuyện ngày hôm qua đúng là ai cũng không nghĩ đến, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh hiếu thuận lại chọc cho phụ thân bọn họ giận đến suýt nữa sinh non. Có một số việc, tuy rằng đại ca cùng Tang Vận không muốn cho bọn nhỏ biết, nhưng hắn suy nghĩ một buổi tối, vẫn là quyết định nói với bọn họ.