Trước mặt cậu, là một khuôn mặt cách cậu rất gần! Gần đến mức sắp dán lên mặt cậu!
Là thiếu niên kia!
Hai bàn tay thiếu nhiên đan vào nhau, ngồi xổm trước mặt cậu, thân thể nghiêng về phía trước, trừng to cặp mắt quỷ dị màu lam tím của mình quan sát cậu, khoảng cách quá gần, nên ngay cả tơ máu trên nhãn cầu, và hai vành mắt thâm đen của hắn cậu cũng nhìn thấy rõ ràng! Thật không biết hắn đến cùng đã duy trì động tác này bao lâu để quan sát Tiếu Triệt!
Một khuôn mặt dữ tợn, đáng sợ như vậy ở ngay trước mặt, Tiếu Triệt đang chìm trong kinh hãi bỗng nhớ đến một truyền thuyết.
Truyền thuyết có liên quan đến hoa Tử La Lan.
Loại hoa màu tím đó còn được gọi là “ác ma chi nhãn” (đôi mắt của ma quỷ). Trong truyền thuyết, chỉ cần bị đôi mắt có chứa màu sắc như vậy nhìn chằm chằm, thì sẽ rơi vào mong muốn của ác ma, bị cuốn vào ảo giác, từ từ mất đi năng lực khống chế bản thân. Đóa hoa như vậy, là biểu tượng của tà ác.
Mà người thiếu niên trước mặt này vừa có mái tóc dài trắng cùng làn da trắng bệch thiếu sức sống, vừa có một đôi mắt giống như vậy!
Lưng Tiếu Triệt đổ mồ hôi lạnh, cậu có cảm giác bản thân như con bướm bị sa vào một mạng nhện, mà người thiếu niên này chính là con nhện đỏ khổng lồ đáng sợ, đang dùng đôi mắt độc ác của mình để đánh giá thân thể của cậu, đánh giá tỉ lệ mỡ cùng thịt trên người cậu, suy tính khi nào thì phun ra sợi tơ kịch độc cướp đoạt tính mạng cậu, rồi bắt đầu từ chỗ nào để mút máu thịt cậu…
Ngọn nến kế bên cũng giống như thần kinh Tiếu Triệt mà trở nên hoảng sợ, cháy đến kịch liệt, nhanh chóng lắc lư lay động. Trên vách tường đen kịt, hình bóng to lớn cũng lay động theo, như quỷ đói mới từ cõi âm xuyên ra!
Nhưng một giây sau, Tiếu Triệt lại thấy chỉ là mình dọa mình mà thôi!
Chỗ này căn bản không có con nhện đỏ nào cả!
Con nhện đỏ chỉ là thứ cha mẹ bịa ra để gạt cậu!
Trước mặt cậu, không phải quái vật, mà là con người!
Chỉ có điều hắn bị mắc căn bệnh quái lạ nào đó, nên dù xấp xỉ tuổi cậu lại trông như quái nhân thôi!
Sợ hải chỉ trong một khoảnh khắc. Sau đó, Tiếu Triệt đã cảnh giác trở lại, cũng tràn ngập ý chí chiến đấu. Ngón tay cậu thò vào túi quần móc con dao găm ra, bật dậy, không tiếng động mà dùng đòn đánh xảo diệu chế phục đối phương —
Chốc sau, vị trí của hai người đã biến đổi hoàn toàn.
Thiếu niên bị Tiếu Triệt tàn nhẫn đẩy lên vách tường, lưỡi dao sắc bén để ngang với động mạch cổ hắn.
Hai người gần như cao ngang bằng nhau, Tiếu Triệt không dám thả lỏng giây nào. Hơn nữa cậu cũng phát hiện người trong tay tố chất vô cùng tốt, dù cho bị uy hiếp như vậy, nhưng hắn không có bất kì động thái sợ hãi nào mũi dao gần như dính sát vào da thịt tựa như trong suốt của hắn, vậy mà lông mi trắng tinh của hắn cũng chẳng thèm nháy lấy một cái, cứ như vậy mặc cho Tiếu Triệt khống chế. Trên gương mặt trầm tĩnh lại vẫn hiện ra ý cười nhàn nhạt.
Nụ cười như vậy, Tiếu Triệt từng thấy — đó là lần đầu tiên khi cậu đi nhìn trộm, lúc cuối hắn có nở nụ cười giống vậy.
Khi ấy, cái tên này cũng tự nhiên cười như thế, rồi nhìn chăm chú cảnh mình bỏ chạy trối chết sao!
Bị nhìn chằm chằm như vậy thật sự khá không thoải mái.
Rất quái lạ!
Rõ ràng hiện tại cậu đang chiếm thế thượng phong, chỉ cần hơi dùng sức, tên này sẽ lập tức mất mạng! Nhưng vì cái gì cậu lại thấy hắn mới là kẻ chiếm thế chủ động?!
Dù là vào giây phút nào, cái tên quái quỷ chán sống này vẫn cứ dùng ánh mắt như thế nhìn cậu — rất giống một con mèo hứng thú với con chuột đang cật lực giãy giụa với cái chết!
Tiếu Triệt dùng sức đem lưỡi dao chặn cổ thiếu niên, thấp giọng chửi: “Con mẹ nó ai cho phép mày nhìn tao như vậy!”
Thiếu niên tựa hồ có chút kinh ngạc với phản ứng như vậy của Tiếu Triệt, sau khi nghe xong hơi thuận theo mà rủ lông mi xuống.
Lông mi hắn thuần trắng, vừa dài vừa cong. Hắn trông như một con búp bê được ***g trong tủ kính vậy, tinh xảo mà đáng sợ.
Nghi vấn tích tụ trong lòng đã lâu, lúc này cậu nghĩ cũng nên thẳng thắn hỏi hắn.
Cho nên liền thấp giọng hỏi: “Mày rốt cục là ai? Mày có quan hệ thế nào với cha tao?”
Thiếu niên lần thứ hai ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Tiếu Triệt, lần này hắn không hề cười, đôi mắt kia càng hiện lên nét thơ ngây. Hắn nhẹ giọng cảm thán: “Tôi rốt cục là ai?”
Hắn như đang hỏi, mà cũng như đang lặp lại câu của Tiếu Triệt.
Nhưng vào lúc này, trong phòng vang lên thanh âm khàn khàn của cha “Chủ nhân… Chủ nhân… Ngài ở đâu…”, tiếp đó lại vang lên tiếng nức nở: “Chủ nhân… Đừng đi… Chạm vào tôi… Chủ nhân…”
Nghe được giọng nói của cha, lực tay Tiếu Triệt giảm bớt một chút.
Nhưng giây tiếp theo, cậu lại nghe được giọng nói trầm thấp của thiếu niên: “Không muốn nếm thử sao?”
Tiếu Triệt sững sờ, chỉ cảm thấy thiếu niên mới vừa rồi còn bị mình áp chế đã chậm rãi tiến lại gần mình, căn bản không quan tâm đến lưỡi dao trong tay cậu, mặc cho một đường máu tươi đã trượt xuống trên cái cổ trắng xám của hắn, dần dần nhuộm lên vạt áo trắng như tuyết.
Đôi môi đỏ bừng của hắn khẽ mấp máy bên tai Tiếu Triệt, hơi thở lạnh lẽo: “Mùi vị của cha ấy.”