— Thì ra, cậu căn bản không phải Tiếu Triệt. Thì ra, tên của cậu, là Tiếu Thanh.
Tiếu Thanh nằm chếch trên ghế sofa, cuộn thân thể trần trụi của mình lại. Trên người cậu tràn đầy dấu cắn mút, thân dưới bừa bãi hỗn loạn. Cậu nắm chặt tay, toàn thân run rẩy kịch liệt, môi vừa khô vừa trắng bệch. Giờ phút này, cậu như bị biển sâu kí ức nhấm chìm vào đại dương mênh mông, dưỡng khí trong thân thể đang nhanh chóng rút đi. Cậu đã không còn có thể phân biệt được tiếp theo mình làm gì nữa rồi.
Rõ ràng mới một giây trước, cậu vẫn còn căm hận tên điên này đến vậy… Tên điên này mang đến cho cậu khuất nhục không chấp nhận được, đạp lên hết thảy tôn nghiêm của cậu, rõ ràng, cậu rất muốn đem hắn băm thây thành ngàn mảnh cơ mà! Nào ngờ chỉ một giây sau, tất cả hồi ức đều lên tiếng nói với cậu, cậu sai rồi!!
Người nên bị vứt bỏ, không phải thiếu niên, mà là cậu.
Người nên bị giam cầm làm thí nghiệm tàn khốc, nào phải thiếu niên, mà là cậu.
Người nên bị nhốt mỗi ngày trong phòng thí nghiệm, dần dần biến thành quái vật, cũng chẳng phải thiếu niên, mà chính là cậu!
Nhiều năm trôi qua, cậu chẳng những vô liêm sỉ quên sạch quá khứ, quên đi người anh trai sinh đôi của mình, mà còn lấy thân phận của anh ấy, an yên thoải mái sống đến nhiều năm như vậy?!
Còn người anh sinh đôi của cậu thì sao đây?
Anh ta rốt cục bắt đầu từ lúc nào thì biết được chân tướng? Anh ta lấy tâm trạng thế nào, để chơi trò chơi “Chuyển đổi thân phận” với cậu? Lấy tâm trạng thế nào, để từng bước từng bước bước đến chỗ người cha tàn nhẫn?
Mỗi ngày sống trong phòng thí nghiệm, mỗi ngày bị cắt da cắt thịt, dung hợp gien của động vật, mổ bụng… Bị giam nhốt vào ***g sắt đầy nhện… Bị gặm nhấm… Mãi đến tận khi biến thành quái vật chân chính, mãi đến tận khi gặm nhấm ngược lại đám động vật… Anh ta… đến cùng là lấy tâm trạng thế nào để sống sót đây?
Anh ta khi nói “Tiểu Triệt, tạm biệt”, thì mang trong mình cảm giác như thế nào?
Anh ta, biết rõ thí nghiệm này có thể gây chết người.
Vậy tại sao lại đồng ý đi chứ?
Trời ạ.
Người con trai bé nhỏ đó, mới chỉ 8 tuổi đã chấp nhận vì cậu mà song hành cùng địa ngục!!
…
Đến năm anh ta 10 tuổi, phát hiện mình dùng thân phận của anh ta sinh sống khỏe mạnh, không những không nhớ anh ta, mà còn bị anh ta dọa sợ gần chết, thì có tâm trạng thế nào trong lòng?
Không kìm lòng được, Tiếu Thanh lại nhớ đến thiếu niên đã từng hỏi cậu:
( Tiểu Triệt, em có thật sự hiểu rõ không? Con quái vật bị giam nhốt trong bóng tối ấy, con quái vật vừa cô đơn vừa đói bụng ấy, con quái vật bị cha mẹ ruột phản bội ấy, con quái vật bị lãng quên tên tuổi ấy, đến cùng nó phải làm thế nào để sống sót, hả? Đến cùng, nó phải làm thế nào để có thể thực hiện nguyện vọng của nó, hả? Em thật sự hiểu rõ cảm thụ lúc ấy của nó sao?)
…
Bất tri bất giác, Tiếu Thanh đã rơi nước mắt đầy mặt. Cậu có chút khó khăn bò qua chỗ thiếu niên, giọng nói đứt quãng: “Xin lỗi… Xin lỗi… Anh hai… Xin lỗi! Em mới là Tiếu Thanh… Em mới đúng là Tiếu Thanh…”
Thiếu niên trên người mặc áo sơ mi xõa tung dựa lưng vào ghế sofa, ngồi trên thảm trải sàn. Hắn không cài cúc áo, phần lớn da thịt trắng xám lộ ra, trên áo sơ mi dính đầy máu khô. Quần không kéo khóa, để lộ ra một mảnh quần lót đen, hai chân khá thon dài. Hắn không thèm liếc nhìn Tiếu Triệt, môi ngậm một điếu thuốc đang cháy, khói thuốc mông lung làm mờ đi đường nét của hắn, tận sâu hai mắt hắn chỉ toàn tĩnh mịch.
Điếu thuốc cháy gần một nửa, hắn mới nghiêng đầu nhìn về phía Tiếu Thanh, giọng nói mang theo chút trào phúng: “Sao vậy, Tiểu Triệt? Người tênTiếu Thanh, không phải là tôi sao?”
Tiếu Thanh từ phía sau ôm lấy hắn, vùi má vào những sợi tóc trắng của hắn, lớn giọng nói: “Đừng gọi em là Tiểu Triệt… Em sai rồi… Đều do em sai… Đều chỉ vì khi đó em quá nhát gan! Đều chỉ vì em quá ngu xuẩn! Rõ ràng là anh cứu em… Em không nên quên anh mới phải! Người đáng lẽ phải bị vứt bỏ là em! … Xin lỗi! Xin lỗi xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi…”
Lý trí của Tiếu Thanh gần như đã rối loạn, cậu không ngừng lặp lại hai chữ “Xin lỗi” như thế.
Thiếu niên cười cười phun ra làn khói: “Vừa nãy em còn nhất quyết muốn đem tôi ra băm thây, mà giờ lại đột nhiên như này, tôi thật sự không quen.”
Tiếu Thanh mặt đầy nước mắt nước mũi, chật vật tới cực điểm: “Là em sai… Xin lỗi… Em vừa mới nhớ ra… Em cũng không biết vì sao trước đây mình lại quên bẵng đi như vậy… Anh hai, anh nói em phải làm sao? Phải làm sao anh mới tha thứ cho em đây??”
Thiếu niên không đẩy Tiếu Thanh ra, cũng không trả lời cậu.
Hút thuốc xong, hắn đè đầu lọc xuống gạt tàn, rốt cục đứng lên, đẩy Tiếu Thanh ra.
Sức lực của hắn lớn như vậy, Tiếu Thanh cả người mềm nhũn hoàn toàn không có phòng bị gì, nên cho dù có là ngã vào ghế sofa mềm mại thì cơ thể vẫn đau muốn chết, xương cốt tựa hồ đều bị đứt lìa. Cái làm cậu xấu hổ nhất, đó là chất lỏng hỗn hợp giữa máu và chất nhầy bởi vì động tác quá mạnh mà chảy tràn ra ngoài.
Mà thiếu niên nhìn điệu bộ chật vật của cậu lại không có bất kỳ ý tứ giúp đỡ nào, chỉ đứng trước mặt cậu, mặt không chút cảm xúc liếc nhìn cậu: “Em dựa vào cái gì, mà muốn tôi tha thứ?”
Đúng đấy, dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì?
Chính mình mới là người đáng lẽ bị vứt bỏ cơ mà…
Đã không còn gì cả…
Chuyện từng làm với hắn… Thật sự quá quá đáng…
Dựa vào cái gì cơ chứ?
Hắn làm sao có thể tha thứ cho cậu được?
Tiếu Thanh dựa vào sofa, miệng mấp máy nhiều lần, nhưng cái gì cũng không thốt ra được. Cậu ngậm miệng không nói được gì.
Thiếu niên nở nụ cười, cười đến ôn hòa. Hắn cúi người xuống chỗ Tiếu Thanh, lông mi run rẩy. Cơ thể vấn vương mùi thuốc nhàn nhạt cùng hương thơm đặc biệt dựa sát vào người Tiếu Thanh, dùng đôi bàn tay tột cùng lạnh lẽo vuốt gò má cậu, giọng nói nhu hòa: “Đúng rồi, em chắc còn chưa biết, tôi đến cùng có bao nhiêu hận em đâu nhỉ…”
“…”
Thiếu niên chậm rãi thổi khí vào tai Tiếu Thanh: “Cứ chờ đợi cho tốt đi, quá trình biến thành quái vật, thật ra cũng khá thú vị đấy.”