“Ba ba.”*
Đứa bé trai chạy đến trước mặt Cung Tú Nhân, cầm kẹo trong tay, rất vui vẻ nói: “Có một chú kia cho con.”
Hắn cúi người ôm lấy đứa bé, trước mặt Tư Mã Tuấn, hắn không thể che dấu sự tồn tại của đứa trẻ này, huống chi trước khi đến đây, y nhất định đã điều tra hết tất cả.
Ánh mắt lạnh lùng của Tư Mã Tuấn liếc nhìn đứa bé trai được ôm trong lòng Cung Tú Nhân, đây có thể là đứa bé mà Vương bá đã nhìn thấy, nhưng y thật sự nhìn không ra đứa bé trai này giống mình ở chỗ nào.
Đứa trẻ này chắc chắn là được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, có cha mẹ yêu thương, chăm sóc, trên mặt cậu bé lộ ra sự tò mò cùng kỳ vọng với thế giới tốt đẹp bên ngoài, đây chính là kiểu đứa trẻ hạnh phúc mà y muốn dùng một đấm đánh thẳng vào mặt nhất.
Y chưa bao giờ tiếp xúc với trẻ em, cho nên đối với loại quái vật nhỏ mềm yếu, vô dụng này chỉ cảm thấy chán ghét, cho dù đi trên đường nhìn thấy những đứa trẻ bị té ngã, y cũng sẽ không đỡ chúng, chỉ bước nhanh, lạnh lùng đi qua, hy vọng chúng chạy nhanh bị xe đụng chết.
“Muốn ta đưa giấy xét nghiệm ADN cho ngươi xem để chứng minh Tử An là con của ta sao?”
Ánh mắt Tư Mã Tuấn vẫn nhìn chằm chằm trên người Cung Tử An, Cung Tử An cũng mở to đôi mắt tò mò nhìn y, đối với ánh mắt lãnh liệt của y hoàn toàn không có cảm giác, hoặc bởi vì chưa từng có người nào dùng ánh mắt loại này nhìn nó, làm cho nó càng thêm tò mò nhìn Tư Mã Tuấn.
“Ta muốn ngươi xét nghiệm quan hệ cha con, ta muốn xác định đứa bé này không phải của ta, nếu như là của ta, ngươi sẽ phải trả giá đắt.”
Y đe dọa làm cho Cung Tú Nhân cười đến nỗi không đứng thẳng được, cho đến khi tiếng cười ngừng lại, hắn mới ngẩng mặt nhìn Tư Mã Tuấn.
“Tuấn, ngươi có biết khuyết điểm lớn nhất của ngươi chính là quá tự tin vào chính mình không? Không phải người phụ nữ nào cũng muốn sinh con cho ngươi, cũng không phải bất cứ ai đều muốn phát sinh quan hệ với ngươi.”
“Đúng là ngươi sẽ không thể sinh con, có điều khi ấy chúng ta làm tình thực thường xuyên, ngươi có thể có tinh tử của ta, chuyên ngành của ngươi là di truyền học, vậy nên cũng không thể chắc chắn điều gì, ta chỉ là muốn xác định đứa trẻ này không phải là của ta mà thôi.”
Tư Mã Tuấn dời ánh mắt khỏi Cung Tử An, tiếp tục nhìn đứa trẻ này chỉ sợ y sẽ nôn mửa.
“Ta sẽ đưa cho ngươi xét nghiệm ADN chứng minh đây là con của ta, chỉ hy vọng về sau ngươi đừng đến làm phiền ta nữa, ta hiện tại rất thỏa mãn với cuộc sống gia đình ta, đối với khoảng thời gian phóng đãng trong quá khứ, thầm nghĩ phải nhanh chóng quên đi.”
Y nhìn Cung Tú Nhân, bốn năm trôi qua, tóc Cung Tú Nhân đã trở nên dài, buộc gọn gàng đuôi tóc phía sau, vẫn như cũ đẹp đến nỗi làm cho người ta hít thở không thông, ngoại trừ ánh mắt hắn chứa đựng sự đề phòng và lời nói mỉa mai bén nhọn, hắn vẫn còn vài điểm đã thay đổi.
“Ngươi đã thay đổi, Tú Nhân, ngươi đã thay đổi rất nhiều.”
Cung Tú Nhân lộ ra một nụ cười khổ châm biếm, hắn quả thật đã thay đổi, hơn nữa người khởi xướng chính là người đàn ông đang đứng trước mặt.
“Sau nửa năm phóng đãng cùng một động vật máu lạnh, ai cũng sẽ thay đổi.”
Khóe môi Tư Mã Tuấn khẽ cong lên, lộ ra nụ cười lạnh như băng, không hề mang theo ý cười. “Ta đúng là loại động vật máu lạnh ác độc, chỉ là ngươi đừng quên, chính ngươi cam tâm tình nguyện, ta không có ép buộc ngươi cùng ta trên giường, lúc trên giường, tốc độ cỡi quần áo của ngươi so với ta còn nhanh hơn, hơn nữa, đến khách sạn cũng là do ngươi chủ động.”
Nhắc lại khoảng thời gian nhiệt tình và mê muội trong quá khứ, ánh mắt Cung Tú Nhân trầm xuống. “Khi đó ta rất tin tưởng vào một câu nói, khoảnh khắc khi nhìn thấy ngươi, ta liền nghĩ đó là lúc mà câu nói kia trở thành sự thật.”
“Ân?” Tư Mã Tuấn khó hiểu.
Cung Tú Nhân vỗ nhẹ đôi vai của đứa bé, Cung Tử An không ngừng đánh giá bọn họ, giống như cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa Cung Tú Nhân cùng Tư Mã Tuấn, cậu bé có điểm bất an dựa vào trong lòng Cung Tú Nhân khẽ vặn vẹo, Cung Tú Nhân liền vỗ nhẹ trấn an nó.
Bốn năm rưỡi trước, khi tham dự lễ hội, chân của hắn bị thương, lúc ngồi ở lề đường xoa chân, nhìn đám đông dần dần giải tán, trong lòng hắn không khỏi bối rối, sợ chính mình sẽ phải ngồi ở đây đến tận sáng mai, ngay lúc hắn cảm thấy tuyệt vọng thì đột nhiên nhìn thấy Tư Mã Tuấn từ cuối đường đi đến. Ánh trăng sáng chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của y, vừa nhìn thấy y, Cung Tú Nhân liền cảm thấy toàn thân giống như có một dòng điện chạy qua, hắn tuyệt không biết người đàn ông này là ai, lại cảm thấy được hình như chính mình đã từng gặp y.
Cứ như thế, đêm đó bọn họ liền lên giường, hành động này thật sự không phù hợp với cá tính của hắn, nhưng hắn giống như bị điên, đã yêu say đắm Tư Mã Tuấn.
“Có ai đó từng nói, linh hồn con người chỉ có một nửa, vậy nên con người luôn luôn tìm kiếm một nửa linh hồn còn lại của mình, hơn nữa một nửa kia chính là người mà ngươi yêu.”
Tư Mã Tuấn phát ra tiếng cười nhạo không lưu tình, lòng thầm nghĩ những câu nói không thực tế như thế mà hắn cũng nói ra được. “Nói nhảm, Cung Tú Nhân, không ngờ ngươi là người có học thức mà lại đi tin tưởng loại chuyện ma quỷ này.”
Cung Tú Nhân ngẩng mặt, ánh mắt của hắn phi thường nghiêm túc. “Ta đã từng tin tưởng.”
“Như vậy chỉ biểu thị rằng ngươi khờ dại ngây thơ, mới tin loại chuyện ma quỷ này, nếu ta đã phá hủy loại ảo tưởng này của ngươi, ngươi nên cảm tạ ta, bởi vì ta giúp ngươi tỉnh táo lại, không cần tiếp tục chìm đắm trong xuân thu đại mộng nhàm chán, lãng phí thời gian.”
Tư Mã Tuấn nhặt lên hộp thuốc lá ở thùng rác, không thèm để ý gì, lấy bật lửa châm điếu thuốc, sau khi nhả ra khói thuốc, y mới lãnh khốc cười nhạt nói: “Ngoài ra, con của ngươi không hít thở khói thuốc được không phải là chuyện liên quan đến ta, ta chỉ quan tâm bản thân mình.”
Nhìn điếu thuốc trong tay y, Cung Tú Nhân khinh thường nói: “Ta biết ngươi chỉ quan tâm đến bản thân ngươi, đôi khi, ta thậm chí còn cảm thấy được ngươi ngay cả chính mình cũng không cần.”
~~~
Tư Mã Tuấn ngồi trên ghế sa lông, đó là một nguyên tắc – kẻ có tiền kết giao với kẻ có tiền, để có thể có được nhiều lợi ích lớn hơn nữa, đây là buổi gặp mặt cứ ba tháng y lại tham gia, nơi này có những tinh anh của giới thượng lưu trên toàn thế giới, bọn họ thường trao đổi thông tin, có khi cũng sẽ chia sẻ một ít kinh nghiệm cá nhân.
Ở nơi này, mỗi người đều là hội viên, khởi xướng là một nhân vật tài sản có rất nhiều mỏ dầu, cũng là vương tử của một tiểu quốc phát triển mạnh về dầu mỏ, ngoại hình của hắn tuấn suất, nhưng là chỉ cần nhìn thẳng vào trong đôi mắt hắn, y biết được người này với mình đều là loại người ngoan độc, tâm địa như rắn rết.
Nguyên bản tham gia buổi gặp mặt loại này cũng xem như thú vị, nhưng tháng này y phi thường không thể chịu đựng được, nguyên nhân là một trong các hội viên, Vạn Lý Lương mang theo người yêu xuất hiện, bộ dáng khanh khanh ta ta của bọn họ làm cho người khác cảm thấy được phi thường buồn cười, hơn nữa theo như y nhận thấy, tựa hồ là Vạn Lý Lương làm tất cả để lấy lòng người yêu của hắn, còn người yêu của hắn giống như thực không thích ứng được hoàn cảnh của nơi này.
Người yêu của Vạn Lý Lương diện mạo thực bình thường, có lẽ có điểm gợi cảm, nhưng kém hơn nhiều so với sự khác biệt trung bình giữa hai người trong các mối quan hệ nam-nam, hắn ngay cả một nửa sắc đẹp của Cung Tú Nhân cũng không có.
Y luôn luôn đối với Vạn Lý Lương lãnh khốc đánh giá rất cao, hiện tại lại rơi xuống tận đáy, y không biết cái loại đàn ông diện mạo bình thường như thế này có cái gì làm cho người khác si mê, Vạn Lý Lương quả thực giống như một tên ngốc, bộ dáng cực lực lấy lòng của hắn làm cho y vừa nhìn đã muốn nôn.
Y muốn cướp đi người kia, y không thích kết cục “hạnh phúc viên mãn”, nếu như y xuống tay, tương đương là tuyên chiến với Vạn Lý Lương, kết quả như thế hẳn là sẽ rất thú vị, y không tin Vạn Lý Lương còn có thể có hứng thú với người từng bị người khác chơi đùa.
Như vậy kết cục của bọn họ tự nhiên sẽ không mỹ mãn, thậm chí có thể tràn ngập thống khổ. Suy nghĩ như thế, miệng y khẽ cong lên, lạnh lùng nở nụ cười, đây chính là điều y muốn, mọi người tốt nhất đều rơi vào vực sâu thống khổ, không ai có được hạnh phúc.
Lúc này, người mù đi đến bên cạnh hắn, bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Không thể.”
Tên gọi của người mù là Phi Sầu, hắn chính là một thầy tướng số, không những vậy, một câu nói của hắn cơ hồ có thể rung chuyển tình hình trong nước cùng ngoại giao của rất nhiều quốc gia quan trọng.
“Không thể cái gì?”
Y cười thực giả tạo, nếu không phải Phi Sầu có một chút bản lĩnh, y căn bản là sẽ không thèm để ý tới hắn, nhưng y biết rõ tiêu chuẩn thẩm tra rất khắc nghiệt của buổi hội họp này, không có được sự tán thành của người khởi xướng, tuyệt đối không thể đến dự, những người có thể vào, đều là người có khả năng làm rung chuyển thế giới.
“Không thể làm chuyện mà ngươi đang muốn, Vạn Lý Lương nhất định sẽ phát điên, ngươi muốn đối địch cùng một người điên sao?”
“Chắc chắn là không.” Y cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy để làm kẻ thù của một kẻ mất đi lý trí.
“Tư Mã Tuấn, ngươi có một đứa con ba tuổi.”
Phi Sầu không nhìn thấy gì nhưng lại có thể nói chính xác tên của người đối diện, hắn không thích bói toán giúp người khác, nhưng có khi lại nói ra những điều đáng ngạc nhiên.
“Ta không có con.” Y cười lạnh.
Phi Sầu bướng bỉnh nói: “Có, ngươi có một đứa con trai ba tuổi, ngươi không biết mà thôi.”
Tư Mã Tuấn buông cái ly trong tay, đứng lên. Y biết lời nói của Phi Sầu chính xác như thế nào, từ tổng thống của một quốc gia lớn cho đến phần tử khủng bố sống lưu vong đều từng tìm đến hắn để tính vận mệnh, những gì hắn nói ra, thường đại biểu một sự kiện, nếu không phải sự thật, thì cũng là sắp trở thành sự thật.
Y xoay người đi khỏi nơi đó, lập tức lái xe đến nhà Cung Tú Nhân, y sớm đã điều tra được nhà của Cung Tú Nhân ở Đài Loan.
Vừa đến nơi, Tư Mã Tuấn liền vội vàng ấn chuông, một lát sau, Cung Tú Nhân còn buồn ngủ mới đi ra mở cửa.
“Giấy xét nghiệm ADN đâu?” Y vừa nhìn thấy hắn liền hỏi.
Cung Tú Nhân không dám tin tròn mắt nhìn y, “Ngươi đến nhà người khác lúc ba giờ đêm để lấy đồ vật này nọ, ngươi bị bệnh sao?”
“Ba giờ đêm?” Y nhìn đồng hồ đeo tay của mình, kim ngắn đích xác chỉ vào số ba.
Cung Tú Nhân mở cửa cho y vào nhà. “Chẳng lẽ ngươi không ngủ được sao? Ngay cả hiện tại là mấy giờ cũng không biết, ngươi không qúy trọng thân thể của chính mình như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.”
Hắn lảm nhảm dài dòng, Tư Mã Tuấn bây giờ mới cảm thấy có chút buồn ngủ, ban đêm, ngọn đèn mờ nhạt trong nhà không đủ chiếu sáng mọi vật nhưng y vẫn nhìn ra được một khung cảnh gia đình hạnh phúc và ấm áp, giấy dán tường hình những bông hoa nhỏ, vài chiếc ghế thực dụng, thoạt nhìn chính là phong cách mà Cung Tú Nhân sẽ thích, cũng phi thường phù hợp với hắn.
“Ngủ một giấc trước đi, nhà của ta có một phòng dành cho khách, ngươi có thể ngủ ở đó.”
“Không cần, ta chỉ đến lấy giấy xét nghiệm ADN để chứng minh.” Những lời nói vừa nãy của Phi Sầu làm cho y thập phần lo lắng, y cần phải chứng minh Phi Sầu đã nói sai.
“Ngủ đi, tên hỗn đản này, sau khi đánh thức ta dậy đã nhanh chóng muốn vỗ mông chạy đi sao?”
Bộ dạng mắng người khác của Cung Tú Nhân có điểm đáng yêu, hắn đẩy Tư Mã Tuấn nằm lên giường, đắp chăn cho y, giống như y là con của hắn. Khi hắn đến gần để đắp chăn, Tư Mã Tuấn ngửi được mùi hương ngọt ngào trên người hắn, mùi hương đó từng làm cho y ở trên người hắn để lại vô số dấu hôn.
“Ngươi kết hôn bao lâu rồi, Tú Nhân?”
Y không muốn hỏi cái loại nhàm chán, vô nghĩa thế này, nhưng bầu không khí dễ chịu bây giờ lại làm cho y nhịn không được mà thốt ra, có lẽ là bởi vì y quá mệt mỏi mới có thể hỏi loại vấn đề nhàm chán như vậy.
Cung Tú Nhân khẽ cứng người một chút, “Sau khi chia tay với ngươi không bao lâu, ta liền kết hôn.”
“Ngươi thích hợp kết hôn…”
Đại khái là bởi vì quá mệt mỏi, ngữ khí nói chuyện của y trở nên bình thản, nếu là thời điểm bình thường, y nhất định sẽ không nói như vậy, thậm chí còn có thể mỉa mai chế giễu Cung Tú Nhân, nói ra những lời nói khó nghe, y thích xem biểu tình đau khổ của người khác.
Y biết tâm tính của mình không bình thường, cũng biết cứ như vậy thì chính mình vĩnh viễn cũng vô pháp tìm được hạnh phúc, nhưng y tình nguyện cùng mọi người xuống địa ngục, cũng không muốn có bất cứ ai ở trên thiên đường xa xôi, nơi y không đến được.
Cung Tú Nhân vén những sợi tóc hỗn loạn vào sau tai, giúp y điều chỉnh gối đầu. Tư Mã Tuấn vươn tay, vuốt ve mái tóc dài tuyệt đẹp của hắn, y nhớ rõ lúc trước ân ái, những sợi tóc của hắn rối tung, hỗn loạn trên người hắn, xinh đẹp quyến rũ không ai bằng.
“Tóc của ngươi dài quá.”
“Buông tay ra, nếu ngươi muốn tìm người để lên giường, vậy thì ngươi tìm lầm người rồi, ta sẽ không cùng ngươi trên giường.”
“Cái đó của ta rất lớn, ngươi sẽ không gặp được ai lớn hơn ta.”
Y nói chuyện trở nên vô nghĩa, thậm chí còn mang theo ý tứ hàm xúc, đây không phải là phong cách nói chuyện của y, như vậy lại làm cho Cung Tú Nhân nhịn không được bật cười.
Bộ dáng Cung Tú Nhân cười rộ lên phi thường đẹp, Tư Mã Tuấn chưa từng thấy qua người nào đẹp hơn hắn, vẻ đẹp của hắn không chỉ có bề ngoài, mà còn có ánh hào quang rực rỡ phát ra từ nội tâm, làm cho ánh mắt của y không tự chủ được muốn nhìn hắn, muốn chiếm hữu hắn, thậm chí còn có một cỗ xúc động muốn phá hủy hắn.
“Ta biết nhiều người có hơn, ngủ đi.”
“Ngươi muốn sờ thử không, xem nó so với bốn năm trước có lớn hơn không?”
Y giả bộ muốn cởi quần, làm cho Cung Tú Nhân thiếu chút nữa lại bật cười, Cung Tú Nhân chưa từng cười với y như vậy, bởi vì trước kia bọn họ đến khách sạn đều là vì muốn ôm đối phương, tình cảm mãnh liệt, nhiệt liệt không đủ để hình dung tình hình bọn họ lúc đó.
Bất quá y cũng không biết tình hình bọn họ trong lúc đó nên hình dung như thế nào, bởi vì thật sự khó có thể hình dung được, y chưa bao giờ trải qua tình trạng như vậy, chỉ muốn đi vào phòng, vừa chạm vào Cung Tú Nhân, y chỉ nghĩ phải chiếm hữu hắn, những chuyện khác đều trở nên không quan trọng.
Y biết đó không giống với tính tình bình thường của mình, nhưng là khác biệt ở chỗ nào, y lại không nói được, cũng không muốn miệt mài theo đuổi vấn đề này làm gì.
“Ngủ đi, ngươi mệt mỏi rồi.”
Y thật sự mệt mỏi, hơn nữa mệt muốn chết đi, nhưng có một vấn đề, trước kia y khinh thường không thèm bận tâm, hiện tại cũng rất tự nhiên liền hỏi: “Trước khi gặp ta, ngươi có phải là xử nam hay không?”
Cung Tú Nhân thu hồi nụ cười, sắc mặt trở nên xanh mét, Tư Mã Tuấn nhịn không được nở nụ cười. “Nếu ngươi không sinh con, chúng ta có lẽ có thể cùng một chỗ.” Y đã có điểm nói năng lộn xộn.
Cung Tú Nhân lấy tay che lại cái miệng của y, “Ngủ đi, ngươi mệt mỏi, lần trước ta gặp ngươi, khí sắc của ngươi nhìn không tốt lắm, hảo hảo ngủ, đừng nói nữa.”
Ngay cả đôi mắt của y hắn cũng che lại, Tư Mã Tuấn chậm rãi nhắm mắt lại, y mệt mỏi, thật sự mệt mỏi, y không biết mình đã bao lâu không có suy nghĩ gì liền ngủ như vậy, trước đây bên cạnh y đều phải có phụ nữ mới ngủ được.
Không có phụ nữ mà có thể ngủ được, chỉ có khoảng thời gian cùng Cung Tú Nhân làm tình, nhưng lần này y lại dễ dàng chìm vào giấc ngủ, hơn nữa không có nằm mơ thấy ác mộng gì.
~~~
“Ăn sáng, ăn sáng.”
Âm thanh ồn ào làm Tư Mã Tuấn muốn điếc tai, y đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện nơi đang ở không phải là căn phòng luôn có phụ nữ nằm bên cạnh, mà là một căn phòng và chiếc giường xa lạ.
Y khẽ đưa tay xoa bóp trán, không có phụ nữ bồi ngủ, bình thường y đều ngủ không tốt, nhưng sáng nay khi tỉnh dậy y không cảm thấy tinh thần mệt mỏi, thậm chí còn cảm thấy được tâm tình cũng không tệ lắm.
Y đi ra phòng khách, lập tức ngửi được mùi thơm của thức ăn, Cung Tú Nhân đang mặc tạp dề nấu bữa sáng, đứa bé vây bên cạnh hắn, phát ra những âm thanh ồn ào, toàn là “ăn sáng, ăn sáng”, đó cũng là nguyên nhân y vừa mới thức dậy đã nghe thấy tiếng ồn.
Bộ dáng đàn ông mặc tạp dề trông khá kì cục, nhưng là mặc trên người Cung Tú Nhân cũng rất thích hợp, bất quá Tư Mã Tuấn tin tưởng hắn không mặc gì càng đẹp hơn, đại khái là ngày hôm qua không có phụ nữ ngủ cùng nên trong đầu y tràn đầy suy nghĩ về ***.
“Ngươi tỉnh rồi, cùng ăn sáng đi.” Cung Tú Nhân ngẩng đầu nhìn y.
“Không cần, ta không thích ăn sáng cùng người khác.”
Tối hôm qua thất thường không có nghĩa là hôm nay y cũng nhìn Cung Tú Nhân mà chảy nước miếng, y muốn phụ nữ thì tùy tiện đi tìm một người là được rồi.
“Ta có nấu phần của ngươi, cùng ăn đi, trên bàn cơm chỉ có Tử An và ta mà thôi, không có người mà ngươi không biết.”
Tư Mã Tuấn ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn đến đứa trẻ kia, thậm chí ngay cả tên của nó y cũng không muốn nhớ, loại tiểu quái vật này, y thầm nghĩ phải nhanh chóng quên nó đi.
“Đưa giấy xét nghiệm ADN cho ta, ta lập tức rời khỏi đây, ta không muốn lãng phí thời gian để chơi đùa với con của ngươi, có lẽ trong mắt ngươi nó chính là đứa trẻ đáng yêu nhất trên thế gian này, nhưng ở trong mắt ta, nó chính là tiểu quái vật yếu ớt vô dụng.”
“Ngươi nhất định phải nói như vậy sao?” Cung Tú Nhân miễn cưỡng đặt chén đĩa xuống.
“Ta từ trước đến nay đều nói chuyện như thế, ngươi cũng không phải không biết ta.”
Cung Tú Nhân im lặng một chút, thở dài nói: “Ta để giấy xét nghiệm ADN ở trên bàn, ngươi lấy nó rồi đi đi.”
Tư Mã Tuấn đến gần bàn, cầm lấy giấy xét nghiệm mở ra xem, đây là giấy xét nghiệm của một bệnh viện quốc tế đáng tin cậy, không có khả năng làm giả, quả thật Cung Tử An là con của Cung Tú Nhân, bọn họ có quan hệ huyết thống chứng minh. Nếu Cung Tử An thật sự là con của Cung Tú Nhân, Cung Tú Nhân lại có quan hệ huyết thống với Cung Tử An, vậy chứng minh Cung Tử An hoàn toàn không có quan hệ gì với y.
Phi Sầu đã nói sai, y không có con, tuyệt đối không có khả năng có.
“Ân, ta đi, chỉ cần ngươi không làm phiền ta, ta cũng sẽ không quấy rầy ngươi.”
Y xoay người muốn ly khai, Cung Tú Nhân do dự một chút mới nói: “Cùng nhau ăn sáng đi, sắc mặt ngươi không tốt lắm, có thể là vì gần đây quá bận rộn, bữa sáng ta làm rất bổ dưỡng, ta vì Tử An đặc biệt học một ít dinh dưỡng học, đối với ngươi cũng rất tốt.”
Lời nói của Cung Tú Nhân làm cho Tư Mã Tuấn cảm thấy thực phiền chán, y quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Không cần tỏ vẻ như ngươi là vợ của ta, cho dù ta muốn cưới vợ, cũng sẽ tìm một người phụ nữ chân chính, sẽ không tìm loại quái vật bất nam bất nữ giống ngươi.”
Cung Tú Nhân đem thức ăn trong nồi múc ra chén đĩa, thần sắc trên mặt hắn không thay đổi, nhưng là hai tay của hắn đã trở nên run rẩy, hắn thông minh không hề trả lời gì nữa để tránh bản thân tiếp tục tự rước lấy nhục.
Tư Mã Tuấn xoay người rời đi, vài giọt lệ của hắn liền rơi xuống trên chén đĩa, Cung Tú Nhân hít vào thật sâu, hắn lau nước mắt, tỏ vẻ bình tĩnh, Cung Tử An phát hiện tình huống không bình thường, ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ ăn cơm, không ồn ào như vừa nãy nữa.
“Ba ba, ba đang khóc sao?” Cung Tử An có chút lo lắng nhìn hắn.
“Ba ba không khóc, là do khói bay vào mắt của ba, thực không thoải mái, cho nên mới chảy nước mắt.” Hắn đặt chén đĩa đựng thức ăn trước mặt Tử An.
“Ác.” Cung Tử An dùng muỗng múc thức ăn, ăn từng chút một, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy ba ba khóc.
“Ba ba, cho ba ăn cái này, sau khi ăn xong tâm trạng sẽ rất tốt đó.”
Đứa trẻ đưa món thịt gà mà mình thích nhất cho Cung Tú Nhân, đây đối với Cung Tử An mà nói là sự hy sinh rất lớn.
Cung Tú Nhân nín khóc, khẽ mỉm cười, có lẽ Tư Mã Tuấn không biết được y đã bỏ lỡ cái gì, nhưng hắn thực lòng rất hy vọng y ở lại ăn cơm, như vậy bọn họ một nhà ba người, ít nhất cũng từng có một lần thật sự ăn cơm cùng nhau… Cho dù Tư Mã Tuấn vĩnh viễn cũng không có khả năng biết Cung Tử An là con trai của y.